Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Nhân Vật Hỗ Trợ Trong Truyện Máu Chó Nhất Quyết Không Nhận Thua

Quyển 1 - Chương 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
Biết được chuyện Tư Tinh Niên không đi đến hoa viên từ miệng hệ thống, Cố Triều Ngọc cũng không bất ngờ, thậm chí bàn tay đang vén cỏ của anh còn không ngừng lại chút nào. Chuyện này không cần suy nghĩ sâu xa cũng biết. Anh vẫn luôn giặt thảm dưới tầng một, nếu tên nhóc này muốn đi đến hoa viên nhỏ thì đương nhiên sẽ phải đi qua trước mặt anh, làm sao anh không thấy được chứ?

“Cậu còn nhớ đoạn cốt truyện nói rằng Tư Tinh Nhiên – trung tâm của thế giới này bị ngược đãi không?”

Hệ thống nhớ rất rõ, nhưng nó không hiểu tại sao tự nhiên ký chủ nhà mình lại hỏi như vậy, trên màn hình của nó hiện lên dấu chấm hỏi.

“Thằng bé không bị ngược đãi ngay từ đầu, giai đoạn đầu tiên là bị chèn ép về mặt tâm lý.” Cố Triều Ngọc nhún vai, duỗi người để giãn gân cốt, “Tôi phát hiện ra rằng cách mà thằng nhóc này dùng để đối phó với tôi chính là cách mà người khác đã từng dùng để đối xử với nó.”

Mỗi lần thằng bé bắt anh làm gì đó đều phải thêm một câu “Tôi thích nhất” vào giống như muốn nâng tầm quan trọng của công việc đó lên, nhưng trên thực tế anh là người mà Tư gia phái đến để chăm sóc Tư Tinh Nhiên, dù không có vế sau thì anh cũng sẽ đi làm.

Hơn nữa lúc thằng bé bắt anh đi giặt thảm, nhìn thấy anh ngoan ngoãn đồng ý lại không hài lòng, thậm chí cảm thấy tức giận, chắc hẳn là đang nhớ đến chính mình của trước kia, cho nên lúc ấy câu nói “ngu ngốc” hắn thốt ra cũng là mắng mình khi trước.

Hệ thống 666 vốn dĩ rất nhạy cảm, nghĩ đến việc trước đây Tư Tinh Nhiên đã phải chịu cảnh ngược đãi và chèn, cảm thấy hơi mềm lòng. [Nhưng nó lại bắt anh ở đây làm mấy việc vô dụng, anh phải giải quyết thế nào bây giờ?]

“Không phải tôi phải giải quyết thế nào bây giờ mà là thằng nhóc đó phải giải quyết thế nào bây giờ.”

Nghe câu nói của Cố Triều Ngọc, hệ thống cảm thấy hơi mơ hồ. Ngược lại, Cố Triều Ngọc vẫn tiếp tục công việc “vô dụng” trong lời hệ thống, tìm kiếm giữa đám cỏ dại và cây khô.



Lần này, Tư Tinh Nhiên không còn quan sát từ xa bằng camera lạnh băng mà đứng ở góc cửa sổ bên trên hoa viên nhỏ chăm chú theo dõi từng động tác của Cố Triều Ngọc.

Người đang làm việc trong hoa viên nhỏ chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, tay áo ngắn, mái tóc dài của anh có chút rối. Hình như cảm thấy vướng víu, anh dùng dây thun buộc tóc trước trán thành một túm nhỏ, một vài sợi tóc ướt đẫm mồ hôi dính trên vầng trán trơn bóng của anh. Cánh tay anh tinh tế nõn nà, ở dưới nắng như sắp phát sáng nhưng do phơi nắng quá lâu mà làn da ấy hiện lên màu đỏ không khỏe, có lẽ kéo dài thêm chút nữa làn da xinh đẹp ấy sẽ bị cháy nắng.

Đôi mắt Cố Triều Ngọc sáng ngời, không có chút oán hận nào.

Tư Tinh Nhiên cũng không biết mình muốn làm gì, bắt một tên thấp kém vốn nhận tiền để theo dõi hắn đi làm mấy việc hắn đã từng làm vốn chẳng có ý nghĩa gì.

Hắn đã từng tìm kiếm suốt một đêm trong hoa viên nhỏ nhưng vẫn không thể tìm thấy chiếc vòng cổ mà mẹ hắn đã từng yêu thích, cuối cùng lại phát hiện ra vốn từ ban đầu chiếc vòng cổ ấy đã không hề tồn tại.

[Ký chủ, trung tâm đang nhìn lén anh kìa!]

Hệ thống 666 thấy ký chủ vất vả như vậy bèn đi kiểm tra vị trí của trung tâm, không ngờ rằng hắn đang đứng ở cửa sổ tầng hai.

Cố Triều Ngọc cảm thấy có chút đầu váng mắt hoa, anh sờ lên đầu mình rồi lập tức rút tay lại vì nóng. “Lúc trước Tư Tinh Nhiên đã tìm trong hoa viên nhỏ bao lâu?”

[Từ 5 giờ chiều hôm trước đến 8 giờ sáng hôm sau. Cha thằng bé nói xong, quan sát nó một lát thì quên béng đi chuyện này, mãi đến ngày hôm sau khi người làm vườn đến chăm sóc vườn thì mới phát hiện ra.]

Cố Triều Ngọc bắt đầu bấm ngón tay tính thời gian, đứng dậy quá nhanh làm trước mắt anh tối sầm lại. Hệ thống giúp anh tính toán: [Khoảng chừng 15 tiếng đồng hồ.]

‘Được rồi, tôi sẽ cố gắng’ Cố Triều Ngọc thở dài một hơi, quyết định đi đến suối phun để rửa mặt cho mát.

"Tìm được rồi sao?"

Tiếng đứa bé bình tĩnh dò hỏi vang lên sau lưng Cố Triều Ngọc.

Cố Triều Ngọc ngay lập tức quay lại, đây là lần đầu tiên anh thấy Tư Tinh Nhiên rời khỏi biệt thự. Đứng dưới ánh nắng, Tư Tinh Nhiên không còn vẻ âm trầm như thường lệ mà có phần an tĩnh và nghe lời hơn. Cố Triều Ngọc trả lời: “Chưa tìm được, có lẽ còn cần thêm một chút thời gian.”
« Chương TrướcChương Tiếp »