Chương 4: Tướng Quân (4)

“Đây là đồ đệ của ngươi?”

Sở Tiêu ở một bên đắc ý cười nói: “Đúng vậy, bộ dáng không tồi đúng không? Hơn nữa tuy rằng nàng chưa từng đọc qua binh thư, nhưng đối với binh pháp lại rất thông hiểu.”

“Ta xem nàng lưu lạc đến đây, cũng coi như cùng ta có duyên, vì vậy liền thu nàng làm đồ đệ.”

Quân Dao hướng mắt về Sở Tiêu, đáy mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc: “Lão đầu tử, nàng là một cái cô nương, có thể đi theo ngươi học tập sao?”

Trước không nói đến thời cổ đại tất cả mọi người đều trọng nam khinh nữ, Sở Tiêu nếu muốn tìm đệ tử, nhất định muốn dạy nàng trở thành một tướng tài.

Làm quan võ, binh pháp cùng võ công không thể thiếu một cái. Quá trình học tập lại vô cùng vất vả, đến nam tử cũng không chịu nổi, huống chi giống như Lãnh Cơ Uyển thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược nữ hài tử, chỉ sợ lên ngựa còn khó nói gì đến học võ công.

Quân Dao nhìn về phía Lãnh Cơ Uyển, giọng điệu trở nên hòa hoãn, thấp giọng hỏi: “Tiểu cô nương, ngươi vì cái gì muốn học mấy thứ này? Ngươi phải biết những thứ này đều dành cho nam nhân, cô nương như ngươi vẫn là nên học nữ công gia chánh thì hơn.”

“Cái này…” Lãnh Cơ Uyển khoát tay, có chút ngượng ngùng nói: “Sư phụ nói làm đồ đệ của hắn mỗi ngày có thể ăn ba bữa, vì vậy ta liền đáp ứng đến đây.”

Quân Dao đen mặt, ánh mắt nhìn xem Sở Tiêu giống như bọn buôn người: “Lão đầu tử, ngươi càng già càng trở nên hồ đồ.”

“Phu nhân, ngươi xem, trong nhà hạ nhân không nhiều, lúc này có thêm một nha đầu bồi tiếp có thể giúp ngươi giải buồn, không phải là một chuyện tốt sao?” Sở Tiêu vuốt vuốt râu, cười nhạt nói.

“Được rồi.” Quân Dao thở dài, thật lâu sau mới mở miệng: “Cô nương này ta nhìn cũng thích, liền tùy tiện ngươi.”



“Hạ Cúc, ngươi dẫn theo vị cô nương này đi đến Đông viện, sắp xếp nơi ở cho nàng.”

Từ phía xa xuất hiện một cô nương, nghe thấy thanh âm của Quân Dao, Hạ Cúc liền nhanh chóng chạy đến.

“Tiểu thư, người đi theo ta.” Nói xong, Hạ Cúc liền dẫn Lãnh Cơ Uyển đi đến Đông viện.

Trông thấy bóng lưng dần biến mất, Sở Tiêu mới an tâm rời đi.



Nửa ngày sau, Lãnh Cơ Uyển từ trong phòng tắm bước ra, gương mặt không còn vết tro bụi, lộ ra dung mạo tuyệt mỹ của nàng, tựa như bông hoa đang nở rộ.

Làn da trắng mịn, khuôn mặt như hoa đào, vóc người thon thả, eo như được bó lại, đặc biệt là đôi mắt, luôn luôn ẩn giấu một tia quật cường, làm cho toàn bộ khuôn mặt đẹp không thể tả.

Lãnh Cơ Uyển nhìn xuống hai đại bạch thỏ trước ngực, xem ra nàng còn đánh giá thấp sự dụ hoặc của khối thân thể này, lúc này mất đi một tầng vải thô, nàng mới biết nơi này có bao nhiêu lớn.

Bảo sao từ khi xuyên qua nàng luôn cảm thấy trướng ngực, chỉ là không nghĩ đến, nguyên chủ trước kia ngay cả cơm trắng cũng không có vậy mà lại có thể phát dục tốt đến vậy.

Đúng lúc này, Hạ Cúc từ bên ngoài đẩy cửa bước vào, trông thấy Lãnh Cơ Uyển trên người chỉ quấn một tấm vải mỏng đi lại khắp căn phòng, gương mặt liền trở nên đỏ bừng.

“Tiểu thư, người mau mặc y phục vào a!”

Hạ Cúc lấy tay che mặt, nhưng ánh mắt lại len lén nhìn về phía Lãnh Cơ Uyển, nhìn đến thân hình của tiểu thư, nàng không khỏi cảm thấy kinh diễm, tiểu thư thật sự quá mê người, thật hâm mộ tương lai ai có thể cưới được nàng.



Lãnh Cơ Uyển không để ý tới phản ứng của Hạ Cúc, nhìn đến bộ y phục màu hồng phấn treo trên giá, giọng nói có chút ghét bỏ.

“Hạ Cúc, ngươi có thể đổi cho ta một bộ y phục khác được không, ta muốn một bộ nam trang.”

“Tiểu thư, người là nữ tử muốn mặc nam trang làm gì?” Hạ Cúc sắc mặt biến đổi, không vui mở miệng nói.

Tiểu thư xinh đẹp như vậy, nếu mặc nam trang thật sự quá phí phạm.

Lãnh Cơ Uyển mỉm cười, lắc đầu nói: “Ta không thích nữ trang, ngươi tìm cho ta một bộ nam trang là được.”

Hạ Cúc tốn không ít thời gian giải thích cho Lãnh Cơ Uyển, nhưng nàng nói thế nào cũng không thể thay đổi quyết định của tiểu thư, cuối cùng chỉ đành hậm hực rời đi.

Một lúc sau, Hạ Cúc quay lại, trên tay còn mang theo một bộ y phục màu trắng.

Lãnh Cơ Uyển thấy vậy, nụ cười trên môi càng đậm, nha đầu này thật đơn thuần.

Cầm y phục trong tay, nàng đối với nam trang đã sớm quen thuộc, động tác rất thuần thục đem từng kiện y phục mặc lên, chỉ là đôi đại bạch thỏ trước ngực có chút vướng bận, cuối cùng Lãnh Cơ Uyển liền lấy một tấm vải bố dứt khoát đem nó quây lại.

Hạ Cúc đứng một bên, cũng nhịn không được đau lòng, người khác thì trân trọng nâng niu còn tiểu thư lại giống như kẻ thù không có một điểm nào thương tiếc.

Mặc xong y phục, Lãnh Cơ Uyển tựa như biến thành một người khác, mất đi dáng vẻ mê hoặc, càng nhiều thêm vài phần tuấn mỹ. Mái tóc đơn giản cột lấy một cây bố mang, trát thành đuôi ngựa rũ ở bên hông, cử chỉ lại không có một điểm nữ nhi, thái độ tùy tiện giống như nam tử, đôi mắt sắc bén nhìn qua vô cùng anh khí.