Chương 28: Tướng Quân (28)

“Lúc đầu còn có chút đáng tiếc vì không gặp được lãnh tướng, nhưng bây giờ xem ra ta càng muốn gặp được cô nương hơn.” An Tử Phong khóe miệng nâng lên để lộ ra một tia tà mị, khiến cho công chúa xung quanh đều cảm thấy đỏ mặt.

Nhưng nụ cười của hắn rơi vào mắt Lãnh Cơ Uyển lại mang theo vài phần thâm ý, nàng không muốn cùng hắn nhấc lên quan hệ, không có đáp lại mà hơi khom người thi lễ lui lại phía sau, trở lại vị trí bên cạnh Sở Tiêu.

Dù vậy, nàng vẫn có thể cảm nhận được đôi mắt tràn ngập chiếm hữu kia vẫn đang nhìn chằm chằm mình khiến hô hấp của nàng bất giác trở nên khó khăn.

Lãnh Cơ Uyển lẳng lặng nâng ly rượu, tay áo đưa lên che đi gương mặt, mượn động tác này để thầm quan sát Tĩnh Vương ngồi ở phía đối diện. Nàng thấy hắn đang trò chuyện cực kỳ vui vẻ, từng điệu bộ cử chỉ vô cùng cao quý, không hề có điểm nào giống với suy nghĩ của nàng. Trong lòng không khỏi âm thầm đánh giá, người này quả thực rất giỏi che dấu tâm trạng của mình, trên người hắn rõ ràng tản ra sát khí nhưng kẻ khác lại không cách nào phát hiện.

“Sư phụ, người kia là ai? Nếu Ngụy quốc có người như hắn, hẳn là ta đã sớm biết mới đúng.”

Sở Tiêu khẽ nhấp một ngụm rượu, liếc nàng một cái, nhàn nhạt nói: “Hắn không phải người Ngụy quốc, mặc dù không biết đến Tĩnh Vương nhưng cái tên An Tử Phong có lẽ ngươi đã từng nghe qua rồi đi.”

An Tử Phong? Hắn không phải gọi là An Tử Trạch sao? Biết mình bị lừa gạt, tức khắc sắc mặt của Lãnh Cơ Uyển liền đen lại.

Có lẽ mọi người không biết đến Nguyệt Đế, nhưng cái tên An Tử Phong ít nhiều cũng phải nghe qua một lần.

Tĩnh Vương An Tử Phong, mười ba tuổi bắt đầu ra chiến trường, đến hai mươi tuổi đã giúp Nguyệt quốc đánh hạ không biết bao nhiêu thành trì lớn nhỏ, cho đến nay công lao của hắn so với Sở Tiêu chỉ có nhiều hơn chứ không kém. Nếu không phải Nguyệt quốc chưa lập thái tử thì vị trí này đã sớm thuộc về hắn.

Lãnh Cơ Uyển hít sâu một hơi, chả trách trên người của hắn lại toát ra vẻ cuồng ngạo đến vậy.

Nhìn xem Ngụy Vương đối với hắn khách khí, nàng còn tưởng là thân huynh đệ đâu.

“Nguyệt quốc ý định xâm chiếm Ngụy quốc, vậy mà Ngụy Vương có thể cùng hắn nói chuyện vui vẻ, quả thật khiến người vô cùng kính nể.” Lãnh Cơ Uyển một bên lẩm bẩm, giọng nói ẩn ẩn vài phần đắng chát.

Sở Tiêu nghe vậy không có tức giận mà trái ngược lại bật cười: “Cơ Nhi, Ngụy quốc chỉ là một nước nhỏ, đến ngay hoàng thượng cũng chỉ dám xưng vương, đối mặt một nước lớn như Nguyệt quốc làm sao có thể lỗ mãng.” Nói đến đây, Sở Tiêu thu lại ý cười, hạ giọng nói.

“Hơn nữa, tốt nhất ngươi đừng có qua lại với hắn, tên này không phải hạng người dễ trêu chọc, đặc biệt trên chiến trường, với thực lực của ngươi bây giờ có thể tránh được mà không cần đối đầu thì càng tốt, dù sao đến cả ta đối mặt với hắn cũng chỉ có bốn thành chiến thắng mà thôi.”



Lãnh Cơ Uyển đáy mắt giấu không được một tia kinh sợ, phải biết thực lực của sư phụ vô cùng lợi hại, dù không tính là đệ nhất nhưng cũng có thể dễ dàng chiếm được năm vị trí đầu, tuy nhiên lại không thể đánh bại được hắn, thậm chí mơ hồ còn rơi vào thế hạ phong.

Có thể khiến cho sư phụ đánh giá cao đến vậy, quả thật cái tên An Tử Phong này không phải phóng đại mà ra.

Đúng lúc này, tiếng hát đột nhiên ngừng lại, An Tử Phong hướng mắt về phía Lãnh Cơ uyển, ngón tay theo nhịp gõ nhẹ lên bàn, đem thâm ý sâu xa giấu kín.

“Bản vương đối với cầm kỳ thư họa của Ngụy quốc vô cùng hứng thú, hôm nay may mắn được chứng kiến, quả nhiên không hề khiến cho ta cảm thấy thất vọng. Chỉ là...” Giọng nói tràn ngập từ tính, khiến cho người khác không biết hắn đang suy tính chuyện gì, tuy nhiên một câu tiếp theo lại làm cho Lãnh Cơ Uyển thật hận không thể cho hắn một dao.

“Bản vương đột nhiên muốn thỉnh giáo tài nghệ của Lãnh cô nương, không biết có được không?”

Một câu nói của An Tử Phong khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc, ngay cả Ngụy Vương cũng cảm thấy hứng thú.

“Đề nghị này không tồi, không biết ý của Lãnh cô nương thế nào.”

Lãnh Cơ Uyển sắc mặt tối sầm, ngữ điệu của hắn tuy là thỉnh cầu nhưng thanh âm tràn ngập kiên định khiến cho người khác không thể từ chối.

“Nếu không muốn thì có thể từ chối, mặt mũi của ta không phải không dùng được.” Sở Tiêu ngồi một bên tùy ý nói.

Lãnh Cơ Uyển có hơi cảm động, vào lúc này vẫn là sư phụ đáng tin cậy nhất. Nhưng chuyện này không đáng để sư phụ đắc tội với hai người, nàng hít sâu một hơi, từ vị trí ngồi của mình đứng dậy, bước tới giữa điện, nhẹ nhàng khom người.

“Dân nữ bất tài, đối với cầm kỳ thi họa không tính là thông hiểu, chỉ có thể biểu diễn một điệu nhảy, mong chư vị đừng chê cười.”

Mấy tháng theo học Hạ Cúc, không nghĩ đến nhanh như vậy liền có thể thực hành.

An Tử Phong cất tiếng cười sảng khoái, đặt ly rượu xuống, vỗ vỗ tay: “Không sao, chỉ cần Lãnh cô nương nguyện ý gia sức là được.”

Lãnh Cơ Uyển mỉm cười, trong lòng lại âm thầm phỉ nhổ, không biết nàng đen đủi đến mức nào mới có thể gặp được tên này.