Chương 12: Tướng Quân (12)

Nhất thời ánh mắt Sở Thiên Duật tràn đầy chiến ý, hắn muốn thử xem vị sư muội này của mình rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại.

Sở Tiêu nhìn thấy ánh mắt của nhi tử, âm thầm thở dài, sau đó hướng về phía Lãnh Cơ Uyển, suy nghĩ một lúc, có lẽ cũng nên để hai người bọn họ giao lưu một hồi.

Lúc này, Lãnh Cơ Uyển cũng phát hiện có điều khác thường, cảm giác kia, làm nàng không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.

“Sư đệ.” Sở Thiên Duật mỉm cười, sang sảng nói: “Ta biết thiên phú của ngươi rất tốt, không chỉ có binh pháp mà ngay cả võ học cũng có một phen thành tựu, không biết có thể hay không cùng sư đệ luận bàn một chút?”

Lãnh Cơ Uyển mí mắt nhảy dựng, nàng đối với tỉ thí cũng không có bao nhiêu hứng thú, hơn nữa đối phương lại là sư huynh nàng cũng không dám bêu xấu, vừa muốn chuẩn bị mở miệng cự tuyệt, thì Sở Tiêu lại ở một bên lên tiếng trước.

“Không tồi, Cơ Nhi ngày thường cũng không có đối thủ để luyện tập, bây giờ có người nguyện ý bồi tiếp cũng coi như một chuyện tốt. Không bằng như vậy, ta làm chủ, hai người các ngươi hai ngày sau liền diễn võ một hồi, dù sao Cơ Nhi mới đến cũng cần phải làm quen nơi này.”

Nghe vậy, sắc mặt Lãnh Cơ Uyển liền đen lại, không nghĩ đến sư phụ lại hố mình như vậy.

Sở Thiên Duật cũng không có để tâm, trong quân doanh thật sự không có người có thể làm cho hắn được đánh một trận thống khoái, lúc này có sư muội có thể cùng nàng luận bàn đã là vô cùng tốt, dù sao nàng cũng là đồ đệ của phụ thân, thực lực nhất định sẽ không quá tồi.

“Vậy thì hai ngày sau, hi vọng đến lúc đấy sư đệ sẽ không làm ta thất vọng.”

Lãnh Cơ Uyển cười nhạt một tiếng: “Sư huynh, ta nhất định sẽ không để ngươi phải chê cười.”

“Vậy thì tốt.” Sở Thiên Duật hài lòng gật đầu, tầm mắt đảo qua hai người, sau đó tiếp tục nói: “Ta đã sớm chuẩn bị nơi ở cho hai người, phụ thân cùng sư đệ đường xa mệt nhọc, hai người có thể nghỉ ngơi.” Nói xong, hắn liền cưỡi ngựa xoay người rời đi.

Lãnh Cơ Uyển đi đằng sau, cắn chặt răng, thanh âm u oán, nhìn về phía Sở Tiêu.



“Sư phụ… Người nhất định là muốn hại ta.”

Sở Tiêu không thèm để ý đến nàng, cưỡi trên lưng ngựa, xa xa bỏ lại một câu: “Ngày thường ngươi đã lười biếng quen, cũng nên đến lúc giãn gân cốt.”

Lãnh Cơ Uyển gương mặt hiện rõ vẻ bất mãn, một bên âm thầm lẩm bẩm, mặc cho nàng giận dỗi thế nào, nhưng cũng không dám dây dưa với sư phụ, chỉ đành hùng hùng hổ hổ đuổi theo Sở Tiêu.



Lúc này Lãnh Cơ Uyển đang ngồi ở trong doanh trướng của mình, bởi vì nàng là nữ tử, vì vậy Sở Thiên Duật mới sắp xếp một nơi riêng biệt cho nàng, hơn nữa lại là đồ đệ của Sở Tiêu, mặc dù không có quân chức, lại có thể một người ở riêng một doanh trướng nhưng cũng không có ai dám lên tiếng chất vấn nàng.

Đại quân đã xuất phát được hai ngày, hơn hai ngày không được nghỉ ngơi, mọi người trong quân doanh cũng bắt đầu thấm mệt.

Nhìn xem một bàn ăn trước mặt, Lãnh Cơ Uyển lại nhớ đến ngày tháng khi còn ở trong phủ.

Cầm lên một ổ bánh bao, vừa muốn một ngụm cắn xuống, thiếu chút nữa hàm răng của nàng liền vỡ nát, thật lâu sau vẫn cảm thấy ê ẩm.

Lãnh Cơ Uyển chua xót kéo kéo khóe miệng, cái này là thức ăn cho người sao? Chỉ sợ nàng có mang ra chiến trường, ném thứ này về phía quân địch chắc chắn đối phương cũng phải mất nửa cái mạng.

Ánh mắt rời đi, rơi trên bát cơm trắng trên bàn.

Gọi là cơm nhưng thực tế tất cả đều là canh, bên trong cũng chỉ có vài hạt gạo, miễn cưỡng có thể nuốt vào bụng.



Hướng ra phía ngoài nhìn, những binh lính cách đó không xa, tất cả bọn họ đều ăn mấy thứ này, bộ dáng lại đồng dạng như quỷ đói, ăn ngấu nghiến, thậm chí còn phải đề phòng đồ ăn trên tay bị cướp đoạt.

Lãnh Cơ Uyển cúi đầu, nuốt một ngụm nước miếng.

Nàng vậy mà quên mất, mình đang hành quân đánh giặc, có thể nhét đầy cái bụng đã là vô cùng tốt.

Cầm lên một cái bánh bao, nàng bỏ vào trong nước cơm quấy quấy, bị nước cơm tẩm ướt làm cho nó cũng mềm đi không ít, miễn cưỡng cũng có thể ăn được.

Gần nhất hành quân không có chuyện gì, hơn nữa cũng không có người để nói chuyện, lại làm nàng nhớ về thời gian ở cùng Hạ Cúc, tiểu cô nương rất dễ đỏ mặt, khiến cho nàng nhịn không được mà muốn trêu chọc.

Đột nhiên, Lãnh Cơ Uyển tựa hồ nhớ đến cái gì, sửng sốt một chút, sau đó nhẹ thở dài.

Nàng lúc này mới nhớ tới, chiều nay phải cùng Sở Thiên Duật luận bàn.

Sư huynh từ nhỏ tập võ, một thân nội lực cũng tinh thuần, toàn lực ra tay lực đạo cũng phải đạt đến một ngàn cân.

Tuy nhiên nếu chỉ so lực đạo, sư huynh chưa chắc đã là đối thủ của nàng.

Lãnh Cơ Uyển trời sinh thần lực, tuy rằng là nữ tử, không có một thân cơ bắp giống như nam nhân, nhưng lực đạo lại vô cùng lớn, nếu không một người luyện võ còn chưa đầy một năm như nàng, muốn luận bàn với sư huynh thì có khác gì đi tìm chết.

Nghĩ đến đây, Lãnh Cơ Uyển không khỏi âm thầm đắc ý.

Khẽ cắn một ngụm bánh bao trong tay, tâm tình cũng không tiếp tục rơi trên chuyện này.