Thế giới 1: Mời Đến Nhà Tôi Ăn Cơm - Chương 8

Sáng sớm, Tô Nhiên theo thói quen thức dậy, vào bếp chuẩn bị bữa sáng. Tối qua, Giang Nghị không về nhà, có lẽ là vì tiệc tùng muộn quá nên anh ta đã thuê khách sạn ở bên ngoài nghỉ lại.

Buổi sáng, Tô Nhiên không định nấu quá nhiều, chỉ định nấu ít cháo trắng, luộc vài quả trứng, và làm hai món dưa chua đơn giản.

Đang lúc cậu cắt rau thì nghe thấy trong phòng khách có động tĩnh, cậu quay đầu nhìn, thấy Diệp Kiều đã thức dậy và đang ngồi trên ghế sofa.

"Tối qua ngủ ngon không?" Tô Nhiên hỏi, rồi tiếp tục cắt rau.

Diệp Kiều đặt một tấm bảng vẽ lên đùi, cầm bút chì hướng về phía Tô Nhiên so sánh, rồi nói: "Cũng không tệ lắm, giường rất thoải mái."

"Vậy thì tốt rồi, nếu em đói thì có trứng luộc ở đây, có thể ăn lót dạ trước, cơm sắp xong rồi." Tô Nhiên nói.

Diệp Kiều đã bắt đầu vẽ phác thảo, miệng ngọt ngào nói: "Vất vả cho anh Nhiên Nhiên rồi, lát nữa em sẽ ăn cùng anh."

Tô Nhiên làm rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã xong món dưa chua, cậu liếc nhìn Diệp Kiều trên sofa, thấy cậu ấy đang cúi đầu không biết đang làm gì.

Tô Nhiên bước lại gần, đến nơi mới thấy cậu ấy đang vẽ trên tấm bảng vẽ trên đùi, "Em đang vẽ gì vậy?"

Tô Nhiên nhìn kỹ, trên giấy đã có những đường nét phác thảo chính, trông có vẻ quen quen.

Diệp Kiều ngẩng đầu nhìn cậu, lúc này tạp dề của Tô Nhiên vẫn còn trên người, thắt lại quanh eo làm lộ ra dáng người thon gọn, mái tóc dưới ánh nắng trông vàng ươm, có vài lọn còn dựng lên, có lẽ là do chưa có thời gian chỉnh lại.

"Anh có nhận ra không, em đang vẽ anh đấy." Diệp Kiều nói.

"Anh á?" Tô Nhiên chỉ vào mình.

Diệp Kiều nhìn vào biểu cảm ngạc nhiên của cậu, đôi mắt mở to một chút, lúc này mới phát hiện đôi đồng tử của cậu có màu trà, rất trong trẻo. Đuôi mắt hơi cụp xuống, lông mi dài và cong một cách hoàn hảo. Đôi mắt này thật đẹp, giống như đôi mắt của một chú cún dễ thương, không ngạc nhiên khi khiến người ta cảm thấy cậu thật ngoan ngoãn.

"Ừ, là anh đấy, anh rất hợp để được vẽ lại." Diệp Kiều nói.

Tô Nhiên không hiểu lắm về việc vẽ tranh, giờ nhìn vào giấy vẽ quả thực thấy giống cậu, đó là hình ảnh bận rộn của cậu trong bếp, chỉ là hiện tại mới chỉ có vài nét phác thảo đơn giản, chưa thấy rõ gì nhiều.

Khi nghe thấy người được vẽ là mình, cậu thực sự rất ngạc nhiên, cậu không nghĩ rằng Diệp Kiều sẽ vẽ cậu, vốn tưởng rằng nếu vẽ người thì chắc chắn Diệp Kiều sẽ vẽ Giang Nghị.

"Ăn cơm trước đã, ăn xong rồi vẽ tiếp." Tô Nhiên đang có tâm trạng rất tốt, được nói là hợp để vẽ lại hẳn là một lời khen, chứng tỏ cậu có cái gì đó khiến người ta muốn ghi lại.

Cả hai cùng mang cơm và món ăn lên bàn, Tô Nhiên vừa làm vừa nói, "Lát nữa anh phải đến cửa hàng phụ giúp, nếu em đói thì trong tủ lạnh có thức ăn, cứ lấy ra và hâm nóng bằng lò vi sóng là được."

"Anh cứ yên tâm đi anh Nhiên Nhiên." Diệp Kiều nói, "Thực ra tay phải của em cũng sắp khỏi rồi, chắc cuối tháng sẽ tháo được nẹp. Lúc đó em sẽ vào bếp phụ anh một tay, không để anh vất vả như vậy nữa."

Tô Nhiên được nói ngon nói ngọt đến mức nở một nụ cười nhẹ, rồi nhắc nhở, "Vậy thì thời gian này nhớ cẩn thận một chút."

*

Hôm nay ở tiệm có khách đặt bánh sinh nhật và bánh tiệc trà, nên rất bận rộn.

Tô Nhiên đã cùng làm việc cả ngày, mãi đến chiều mới tạm xong, lúc nghỉ ngơi cậu cảm thấy lưng mình hơi đau mỏi.

Lúc này đã là hoàng hôn, Tô Nhiên ước lượng thời gian, rồi bắt đầu chỉ đạo hai nhân viên cùng cậu chất đồ lên xe, cho đến khi trong xe đầy ắp mùi thơm ngọt ngào.

Chuyến đi mất khoảng bốn mươi phút, Tô Nhiên lái xe rất êm ái, hai nhân viên ngồi phía sau tỏ ra khá phấn khích.

"Đây là khu người giàu sao? Đây là lần đầu tiên tôi đến đây."

"Không ngờ người sống ở đây lại chọn bánh của tiệm chúng ta cho bữa tiệc sinh nhật."

Tô Nhiên cũng đang trong tâm trạng vui vẻ. Tiệm của họ hiếm khi nhận được đơn đặt hàng cho tiệc tùng, mà lại là một bữa tiệc sinh nhật sang trọng như thế này thì đây là lần đầu tiên.

Cậu có ấn tượng sâu sắc với vị khách đó, là một cô gái ăn mặc rất cầu kỳ, thường xuyên đến mua bánh và đã từng gặp cậu, cô ấy khen bánh của cậu là đỉnh cao hàng đầu trong nước. Lúc đó Tô Nhiên có chút bối rối trước lời khen ngợi cao như vậy, không ngờ ngày sinh nhật quan trọng của cô ấy, cô ấy lại thật sự chọn bánh của tiệm nhà mình.

Chiếc xe bán tải dừng trong gara biệt thự dưới sự hướng dẫn của người hầu, tạo nên sự tương phản rõ rệt với dàn xe sang bên cạnh.

Hai nhân viên nhanh chóng mang bánh sinh nhật vào bếp, Tô Nhiên đến khu vực tiệc trà, cẩn thận bày biện từng chiếc bánh ngọt lên đĩa, cậu đang tập trung vào việc sắp xếp thì bỗng có một bàn tay thon dài đưa tới, lấy đi một miếng bánh.

Tô Nhiên theo phản xạ dịch sang một bên, sau đó đứng thẳng người lên nhìn, rồi ngạc nhiên, "Lục... Lục tiên sinh?"

Lục Cẩn vừa định buột miệng nói gì đó, may mà kịp dừng lại. Không phải vì bất lịch sự mà vì họ cũng không quen thân, hơn nữa ngay cả Giang Nghị cũng chưa thực sự hòa nhập vào giới của họ.