Nghe vậy, Tô Nhiên dường như đã hiểu ra phần nào, không ngờ rằng hôm nay, dù không làm gì, tiến độ cốt truyện vẫn tăng mạnh là do liên quan đến không gian đặc thù này.
“Các đại lão trong nhóm gọi đây là ‘không gian kí©h thí©ɧ’ ha ha ha,” 555 cười lớn.
Tô Nhiên hơi suy tư, dường như nhận thấy có điều gì đó khác thường…
“Có tác dụng với cả Lục Cẩn à?” Tô Nhiên có chút không hiểu.
“Hiện tại, có vẻ là như vậy,” 555 đáp.
“Lục Cẩn cũng không thể tăng mức độ kí©h thí©ɧ của cốt truyện được nhỉ?” Tô Nhiên hỏi.
“Có lẽ sự xuất hiện của anh ấy trong không gian này sẽ tăng mức độ thân mật với Giang Nghị, giúp thúc đẩy sự nghiệp của anh ta hơn,” 555 đáp. Thật ra, bây giờ nó cũng không thể chắc chắn, vì cốt truyện của Lục Cẩn vẫn chưa hoàn toàn được triển khai.
Tô Nhiên nghĩ cũng không cần suy ngẫm quá nhiều, chuyện đến đâu hay đến đó. Lúc này, cậu đã ở trong phòng tắm quá lâu, làn da bị dòng nước làm đỏ ửng.
Sau khi lau khô cơ thể một cách đơn giản, Tô Nhiên mặc đồ ngủ vào, rồi đẩy cửa phòng tắm bước ra. Hơi nước trắng từ trong phòng tắm lan ra, mùi hương của sữa tắm thoang thoảng trong không khí.
Diệp Kiều đang ngồi trên ghế sofa, nhìn người vừa bước ra từ phòng tắm, cậu giờ trông như một quả đào chín mọng.
Thấy người ngồi trên sofa, Tô Nhiên có chút ngượng ngùng, “Chắc em muốn tắm rồi nhỉ.”
Diệp Kiều gật đầu, “Em cũng vừa lo lắng cho anh, suýt nữa định vào xem anh có bị ngất trong đó không.”
Nhiệt độ trên người Tô Nhiên vẫn chưa giảm, khi cậu tiến gần đến Diệp Kiều, một mùi hương tươi mát toả ra từ cậu, “Hôm nay anh tắm lâu hơn bình thường, em vào tắm đi, vẫn còn nước nóng đó.” Nói rồi, cậu chỉ vào cánh tay đang bó bột của Diệp Kiều, “Em dùng bồn tắm nhé, dùng vòi hoa sen có lẽ sẽ không tiện đâu.”
“Được,” Diệp Kiều nói rồi đứng dậy bước vào phòng tắm.
Tô Nhiên ôm đống quần áo vừa thay ra ném vào máy giặt ngoài ban công, khi quay trở lại, đột nhiên cậu nghĩ tới tình cảnh hiện tại của Diệp Kiều, chắc là rất bất tiện.
Trong đầu cậu chợt vang lên lời dặn dò của Giang Nghị, “Nhất định phải chăm sóc em ấy cẩn thận.”
Cậu bước tới cửa phòng tắm, gõ nhẹ vài cái, “Em có cần anh giúp không?”
Chưa đầy một giây sau, cửa phòng tắm mở ra. Diệp Kiều vừa xả nước đầy bồn, quần áo trên người vẫn chưa cởi ra.
Tô Nhiên chưa bao giờ chăm sóc người bị thương, nhìn thấy Diệp Kiều hành động có phần khó khăn, cậu hỏi, “Tay em không tiện lắm, để anh giúp em cởϊ áσ trên ra nhé?”
Diệp Kiều đang mặc một chiếc áo thun ngắn tay. Tô Nhiên nghĩ rằng cởϊ áσ trên ra chắc là khó khăn nhất, còn quần thì cậu ấy có lẽ vẫn có thể tự lo được với một tay.
Diệp Kiều im lặng một lúc, nhìn khuôn mặt đầy nghiêm túc của Tô Nhiên, “Được rồi, anh giúp em đi.”
Tô Nhiên là trai thẳng quen rồi, giờ giúp chỉ là vì lòng tốt.
Cậu cầm lấy gấu áo của Diệp Kiều, từ từ kéo lên. Khi đến gần, Diệp Kiều ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào, khác với mùi sữa tắm, giống như mùi hương trong phòng của Tô Nhiên, có chút ngọt ngào.
Ánh mắt của Diệp Kiều dần trượt xuống từ khuôn mặt cậu, tóc của Tô Nhiên vẫn còn ướt, mềm mại dính lên da, những giọt nước từ đuôi tóc nhỏ xuống, lăn dài trên làn da trắng như tuyết, từng giọt… từng giọt…
Ánh mắt của Diệp Kiều không ngừng dõi theo những giọt nước, cho đến khi Tô Nhiên nói, “Cúi đầu xuống một chút.”
Tô Nhiên kiễng chân, cố gắng kéo áo lên, tầm nhìn của Diệp Kiều bị che khuất bởi chiếc áo.
Khi đến tay áo cuối cùng, Tô Nhiên cẩn thận luồn qua cánh tay bị thương.
Khi chiếc áo được cởi ra, Tô Nhiên thở phào nhẹ nhõm. Nếu để Diệp Kiều tự làm thì đúng là rất phiền phức, chắc ở nước ngoài cũng có người giúp cậu ấy những việc như thế này.
“Cảm ơn anh Nhiên Nhiên.” Ánh mắt của Diệp Kiều một lần nữa dừng lại trên khuôn mặt ửng hồng của cậu.
“Không có gì,” Tô Nhiên cảm thấy tâm trạng rất tốt, việc duy trì mối quan hệ tốt sẽ có lợi cho cốt truyện, cậu nghĩ mình đã làm rất tốt.
Chỉ là khi ánh mắt lướt qua cơ thể của Diệp Kiều, niềm vui của cậu có chút lắng xuống. Cơ thể của Diệp Kiều thực sự quá hoàn hảo, lúc mặc quần áo thì không thấy rõ, nhưng bây giờ nhìn thấy ngực và cơ bụng, thật khiến người khác ghen tị.
“Em là em trai của Giang Nghị, chăm sóc em là việc nên làm, anh ra ngoài đây, nếu còn gì cần giúp đỡ thì cứ gọi anh.” Tô Nhiên nói.
Ánh mắt của Diệp Kiều không tự chủ được mà dõi theo bóng lưng của cậu, cho đến khi cánh cửa đóng lại, cậu ấy khẽ cười khẩy, “Tô Nhiên… Tô Nhiên…”
Thật thú vị.
Khi cậu ấy ngâm mình trong bồn tắm, làn hơi nước bốc lên khiến khuôn mặt cậu ấy ửng đỏ, cậu ấy nhắm mắt lại để thư giãn.
Nhưng ngay khi mắt vừa khép lại, trong đầu cậu ấy không tự chủ được mà hiện lên cảnh tượng vừa rồi, từng giọt nước chảy xuống làn da trắng mịn.
Làn da mềm mại, trắng mịn ấy thật hoàn hảo để vẽ lên phía trên.