“Ồ,” Tô Nhiên đáp, có chút ngượng ngùng, “Vậy em tự gắp ăn nhé.”
Tô Nhiên cúi đầu, tập trung ăn cơm trong bát của mình, hàng mi khẽ rủ xuống, tạo nên một đường cong mềm mại.
Diệp Kiều thỉnh thoảng lại liếc nhìn cậu, cảm thấy thân phận “anh dâu nhỏ” này thật sự rất lạ lẫm.
“Lần này em về là không định quay lại nữa phải không? Trước Tết, chú với dì cũng nói sẽ về mà.” Giang Nghị nói.
“Ừ, không định quay lại nữa. Gia đình em năm nay đã chuyển trọng tâm kinh doanh về trong nước rồi. Một thời gian nữa ngôi nhà cũ sẽ được tu sửa lại, khi đó em sẽ để ba mẹ về ở.” Diệp Kiều nói.
“Chú dì về thì tốt quá rồi. Thời gian này em cứ yên tâm ở đây, muốn đi đâu chơi cứ nói với bọn anh, bọn anh sẽ dẫn em đi.” Giang Nghị thân thiết vỗ vai Diệp Kiều.
Cũng vào lúc đó, điện thoại trên bàn của Giang Nghị reo lên, anh ta bắt máy, sắc mặt dần trở nên nghiêm trọng, “Bây giờ phải đi đón anh ta à?”
Anh ta nhíu mày, nhưng giọng nói không lộ ra cảm xúc, “Được rồi, tôi biết rồi.”
Sau khi gác máy, Giang Nghị đứng dậy, vẻ mặt không được vui lắm, “Hai người cứ ăn trước đi, lãnh đạo mới tới, anh phải đi đón anh ta.”
Tô Nhiên hiểu ngay, hiện giờ Giang Nghị đã giữ chức Phó Tổng trong công ty, vốn dĩ năm nay anh ta phải thăng chức Tổng Giám đốc, nhưng giờ lại có lãnh đạo mới bất ngờ được bổ nhiệm. Anh ta cũng đã phiền muộn một thời gian, và có vẻ như bây giờ đã chấp nhận thực tế này.
Trời dần tối, Tô Nhiên thu dọn quần áo đã khô trên ban công. Một số cậu treo vào tủ đồ của Giang Nghị, số còn lại mang về phòng mình, từng cái một gấp gọn và cất vào tủ.
Phòng của Diệp Kiều ngay cạnh phòng cậu, cả buổi rất yên tĩnh, hầu như không có động tĩnh gì.
Tô Nhiên đi gõ cửa phòng bên cạnh, sau khi được cho phép, cậu mở cửa, nửa người nghiêng vào, “Kiều Kiều, em có muốn tắm bây giờ không?”
Lúc này, Diệp Kiều đang dựa vào giường xem máy tính bảng, nghe thấy giọng nói, cậu ấy ngạc nhiên nhìn về phía cửa, trong giọng nói có chút hài hước, “Kiều Kiều?”
Tô Nhiên không hiểu cậu ấy cười gì, “Có gì sao...”
Vì cậu ấy gọi cậu là anh Nhiên Nhiên, cho nên cậu gọi lại là Kiều Kiều cũng không sai, cảm giác thân thiết hơn, cậu cũng chưa từng nghe Giang Nghị gọi cậu ấy là gì.
Nụ cười của Diệp Kiều càng tươi hơn, khí chất vốn trang nghiêm, có phần lạnh lùng, đường nét khuôn mặt sắc sảo, mang chút dáng vẻ lai tây, thường tạo cảm giác cậu ấy không hay cười. Nhưng Tô Nhiên không ngờ, cậu ấy lại thích cười đến vậy, cười đến mức làm cậu cảm thấy hơi ngượng ngùng.
“Không có gì, chỉ là cách gọi này chỉ tồn tại trong ký ức tuổi thơ, lớn lên rồi đây là lần đầu tiên em nghe lại.” Diệp Kiều nói, nhìn người đang đứng dựa cửa, “Cảm giác thật gần gũi, anh Nhiên Nhiên, anh cứ gọi em thế đi.”
Giọng nói của Tô Nhiên mềm mại, khi gọi tên cậu ấy nghe rất dễ chịu, thậm chí còn phảng phất chút cưng chiều.
“Vậy bây giờ em có muốn tắm không?” Tô Nhiên lẩm bẩm.
“Anh Nhiên Nhiên, em còn phải đợi một chút, anh cứ đi trước đi.” Diệp Kiều nói.
Nghe vậy, Tô Nhiên lập tức khép cửa lại. Cậu ấy là khách nên cậu phải nhường, hơn nữa trước khi đi, Giang Nghị đã dặn dò kỹ lưỡng, bảo cậu phải chăm sóc Diệp Kiều thật tốt, vì cậu ấy bị thương ở tay. Bỗng dưng cậu có cảm giác cậu ấy giống như gấu trúc trong nhà vậy.
Tô Nhiên bước vào phòng tắm, khi dòng nước chảy tràn qua làn da, cậu bắt đầu kiểm tra tiến độ cốt truyện. Không ngờ rằng, tuyến của Diệp Kiều lại phát triển khá tốt, trong khi cậu thực sự chưa làm gì cả, chỉ đơn thuần giữ vững nhân vật của mình.
555 hiện lên trong đầu cậu, “Tuyệt quá, Nhiên Nhiên, nhân vật chính thụ vừa đến đã giúp tiến độ của chúng ta tăng lên không ít.”
Mặc dù chỉ là con số nhỏ, nhưng đó mới chỉ là lần gặp đầu tiên, Tô Nhiên hơi ngỡ ngàng, “Tôi chẳng làm gì mà cũng có thể tăng à?”
“Cậu đã duy trì hình tượng nhân vật và đang dần làm quen với nhân vật chính thụ mà! Cậu phải đối xử tốt với cậu ấy, vì khi cậu ấy cắm sừng cậu thì cậu sẽ càng đau khổ, từ đó làm cho cốt truyện trở nên kịch tính hơn! Mức độ kí©h thí©ɧ tăng lên thì tiến độ cũng tăng theo đấy.” 555 hưng phấn nói, “Và đừng quên, sau khi cốt truyện đạt mức tối đa, còn có phần đánh giá mức độ kí©h thí©ɧ nữa!”
Tô Nhiên: “...” Đây là kiểu nhân vật xui xẻo gì thế này.
Một lúc sau, 555 đột nhiên nói, “Khoan đã, một biểu tượng trên bảng điều khiển của tôi vừa sáng lên!”
Tô Nhiên cũng thấy biểu tượng đó, nó trông như một ngôi nhà được vẽ đơn giản. Cậu hơi thắc mắc không biết đó là gì, vài giây sau, 555 cuối cùng cũng hiểu ra, “Có người trong nhóm nói rằng đây là biểu tượng đặc trưng của hệ thống Người Tốt Bụng, việc nó sáng lên xảy ra ngẫu nhiên. Điều này có nghĩa là khi người xuyên không và bất kỳ nhân vật liên quan nào trong cốt truyện xuất hiện cùng một lúc trong không gian đặc thù, tiến độ cốt truyện sẽ được đẩy nhanh. Tất nhiên, nếu có cả nhân vật chính của tiểu thế giới nữa thì hiệu quả càng tốt.”