Biệt thự nhà họ Lục.
Lúc này, trời đã dần tối. Lục Cẩn nằm trên giường, chán nản lướt điện thoại. Trong phòng không bật đèn, ánh sáng màu cam từ bên ngoài hắt vào, chiếu lên gương mặt góc cạnh của anh, vừa lạnh lùng vừa mang chút hào hoa.
Đầu óc Lục Cẩn trống rỗng, ngón tay vô thức nhấp vào khung chat với Tô Nhiên rồi lại thoát ra, sau đó lại nhấp vào, cứ lặp đi lặp lại cả chục lần. Đến khi nhận ra hành động của mình, anh cũng thấy bản thân thật bất thường.
Thực ra, anh có chút hối hận, anh không nên đồng ý lời mời ngày hôm đó. Bây giờ, sau khi trở về, trong đầu anh lại có những suy nghĩ không nên có.
Anh và chị gái không giống nhau. Chị anh được ba mẹ nuôi dưỡng, học tiểu học xong thì ra nước ngoài học. Còn anh, lớn lên bên cạnh ông nội, một ông cụ nghiêm khắc và cổ hủ. Từ nhỏ, anh đã được giáo dục rất nghiêm khắc.
Làm bất cứ việc gì, anh đều có một ranh giới rõ ràng, vừa là cảnh báo, vừa là ràng buộc. Thế nhưng, bây giờ, ranh giới đó lại bị Tô Nhiên kéo giãn ra.
Tô Nhiên vuốt ve cổ anh, mặt đỏ lên trước mặt anh. Chiếc áo ướt sũng của cậu dính sát vào da, thân thể mờ ảo hiện ra trước mắt anh. Cảm giác hơi thở gấp gáp, cái ôm chớp nhoáng và ngắn ngủi trong phòng, hương thơm mà anh ngửi được, sức nóng truyền từ cơ thể đối phương, tất cả đều khắc sâu vào trí nhớ của anh, như một bộ phim chiếu đi chiếu lại trong đầu…
Anh lại cầm điện thoại lên. Không ngờ rằng khi mở ra, thứ đầu tiên anh thấy suýt nữa khiến anh ném điện thoại đi – không biết từ khi nào, anh đã lỡ "chọc" Tô Nhiên…
Khốn kiếp thật, WeChat chết tiệt!
Ngay sau đó, Tô Nhiên gửi một biểu tượng mèo con vẫy tay chào, rồi hỏi: "Muốn ăn tráng miệng không? Giao hàng tận nơi nhé."
Lục Cẩn hít một hơi sâu, chờ khoảng mười giây rồi nhắn lại: "Được."
Một giờ sau, quản gia Trương gọi điện vào phòng của Lục Cẩn, nói rằng bánh ngọt đã được giao tới.
Lục Cẩn lập tức bật dậy khỏi giường, nhưng khi bước ra khỏi phòng, anh cố ý giảm tốc độ, làm cho bản thân trông có vẻ không quá vội vã.
Xuống thang máy, đi vòng qua chiếc bình hoa lớn trong sảnh, anh nhìn thấy quản gia Trương và một người mặc đồng phục của tiệm bánh ngọt. Bước chân anh chững lại – người đó không phải là Tô Nhiên.
Chỉ trong khoảnh khắc, gương mặt vốn không có biểu cảm của Lục Cẩn bỗng trở nên lạnh lùng hơn. Nhân viên cửa hàng xoay người nhìn thấy anh, lập tức cười nói, "Chào anh Lục, quản lý tiệm chúng tôi nhờ tôi mang bánh đến, hy vọng anh sẽ thích."
Lục Cẩn chỉ gật đầu nhàn nhạt, nhân viên hoàn thành nhiệm vụ xong liền rời đi. Quản gia Trương ôm hộp bánh, cười nói: "Cậu Tô Nhiên thật là chu đáo."
Lục Cẩn lấy một chiếc bánh từ trong hộp, mở bao bì, đưa lên mũi ngửi. Anh nhớ rất rõ mùi vị của chiếc bánh Tô Nhiên đã tự tay làm cho anh hôm trước, và giờ đây, anh có thể nhận ra sự khác biệt tinh tế – chiếc bánh này không phải do Tô Nhiên làm.
"Thôi bỏ đi." Lục Cẩn nói, rồi đặt lại bánh vào trong hộp. Anh không nói thêm lời nào, xoay người bước lên lầu.
Quản gia Trương đứng đó, ôm hộp bánh, mặt đầy vẻ khó hiểu, "?"
*
Sáng sớm, sau khi ăn sáng, Tô Nhiên cùng Giang Nghị rời đi. Hôm nay, cậu mặc một chiếc áo hoodie màu be và quần jeans, trông thật thoải mái, không mang chút gì sắc bén hay công kích.
Trong khu dân cư của họ có rất nhiều trẻ con. Mỗi khi trường mẫu giáo tan học, tiếng nói cười ríu rít của bọn trẻ sẽ vang lên dưới lầu. Và mỗi khi Tô Nhiên gặp bọn trẻ, chúng đều rất thích quấn quýt cậu.
Đôi khi, khi gặp phải những đứa trẻ đang khóc lóc, chỉ cần Tô Nhiên trêu đùa vài câu, chúng liền ngừng khóc mà bật cười. Có cô bé còn ngượng ngùng chạy trốn sau lưng mẹ. Không chỉ trẻ con, mà cả những con mèo, con chó bên đường cũng đặc biệt có thiện cảm với cậu, chúng cho phép cậu vuốt ve, bế lên, thậm chí còn thường xuyên đi theo cậu.
Tất nhiên, cậu cũng thích trẻ con và những con vật nhỏ bé ấy, cậu không có khả năng kháng cự lại sự đáng yêu của chúng.
Xe rất nhanh đã đến công ty. Giang Nghị dẫn cậu vào bên trong, suốt dọc đường có không ít người chào hỏi, ánh mắt họ dừng lại trên người Tô Nhiên khiến cậu cảm thấy không thoải mái.
Cậu không biết nếu những người đó hỏi cậu là ai, Giang Nghị sẽ trả lời như thế nào. Nhưng chắc hẳn cũng không khó đoán, vì vừa bước ra khỏi thang máy, cậu đã thấy Chu Lạc đi về phía mình.
Chu Lạc nở nụ cười nghề nghiệp đặc trưng, "Chào Giám đốc Giang," rồi ngay sau đó ánh mắt chuyển sang Tô Nhiên, "Chào, bảo mẫu nhỏ."
Dù Tô Nhiên có tốt tính đến đâu, cậu cũng chọn cách lờ đi lời châm chọc ấy.
"Giám đốc Hạ đến chưa?" Giang Nghị hỏi.
"Chưa, sáng nay có một cuộc họp, nhưng chắc sắp đến rồi." Chu Lạc trả lời.
Giang Nghị quay lại nói với Tô Nhiên, "Đi thôi, tôi dẫn cậu đến phòng làm việc của anh ấy đợi."
Tô Nhiên gật đầu. Đây là lần đầu tiên cậu bước vào một tòa nhà văn phòng cao cấp như vậy. Gạch lát sàn sáng bóng phản chiếu nhẹ, xung quanh là những đường nét tinh tế và lạnh lùng. Mọi người đều mặc trang phục công sở và đi lại có mục tiêu rõ ràng. Không khí này khiến Tô Nhiên cảm thấy căng thẳng không hiểu vì sao.
Khi đến cửa văn phòng, thư ký dẫn họ vào. Phòng làm việc rất rộng, vẫn là những đường nét gọn gàng, ba gam màu đen, trắng và xám tạo cảm giác nghiêm túc và cứng nhắc.
Giang Nghị dường như nhận ra sự căng thẳng của Tô Nhiên, liền lên tiếng trấn an, "Đừng lo, không có gì phải căng thẳng đâu. Giám đốc Hạ là người rất dễ gần, ngồi trên ghế sofa đợi một lát nhé."
Trước cửa sổ lớn là bộ sofa bọc da màu đen. Tô Nhiên nghe lời ngồi xuống, ngay sau đó, thư ký chu đáo mang lên một bình trà và vài chiếc tách. Khi cậu nhấp một ngụm trà nóng, cảm giác căng thẳng dường như dịu đi phần nào.
Cậu nghĩ, cậu có đến đây làm việc đâu, sao phải căng thẳng? Tất cả là do môi trường quá chuyên nghiệp và nghiêm túc này khiến cậu không thoải mái.
Đúng lúc này, Tô Nhiên nghe thấy tiếng bước chân chạy và tiếng khóc của một đứa trẻ. Giọng nói non nớt có phần the thé vang lên: "Con không thích cậu! Con muốn mẹ! Con muốn mẹ, hu hu hu hu…"