Dần dần, ánh mắt của anh tập trung vào khuôn mặt nghiêm túc của Tô Nhiên, cho đến khi Tô Nhiên quay sang nhìn anh và hỏi, "Anh có muốn thử không?"
Ánh mắt Lục Cẩn khẽ dao động, vô thức trả lời, "Ừ, thử xem."
Lục Cẩn cởϊ áσ khoác vest ra, bên trong anh mặc một chiếc sơ mi, anh tháo cúc tay áo và xắn lên. Cùng với động tác đó, những đường cơ bắp trên cánh tay càng trở nên rõ nét hơn. Dường như anh đang thực hiện một nghi thức trang trọng, anh còn tháo cả đồng hồ ra.
Cuối cùng, sau khi rửa tay, anh bắt chước Tô Nhiên, lấy một cục bột nhỏ từ trong tô. Cục bột mềm mịn và thơm phức, nhưng chỉ mới nhào vài lần, tay anh đã dính đầy bột, khiến anh nhíu mày, cảm thấy việc này thật rắc rối.
Tô Nhiên nhìn anh rồi cười phá lên, "Xin lỗi, tôi quên mất anh là người mới, chưa quen tay, chỉ cần thoa một chút dầu là sẽ ổn thôi."
"Vậy giờ phải làm sao? Có cần rửa tay không?" Lục Cẩn hỏi.
Tô Nhiên lập tức ngăn lại, cậu không muốn lãng phí một chút bột nào, liền nắm lấy cổ tay Lục Cẩn, dùng ngón tay gạt từng chút bột ra khỏi tay anh.
Lục Cẩn mở lòng bàn tay, ngón tay của Tô Nhiên lướt qua lại trên tay anh, khiến lòng bàn tay anh ngứa ngáy, muốn cuộn lại, tai cũng bắt đầu nóng lên.
Anh tự làm thì không sao, nhưng khi đứng gần thế này, mùi hương quyến rũ ấy càng trở nên rõ ràng.
Anh gần như nghi ngờ rằng Tô Nhiên cố tình làm vậy.
Lúc này, Giang Nghị đang đứng quay lưng lại với họ, xào thức ăn, chợt quay đầu nhìn thoáng qua hai người rồi cười nói, "Lục Cẩn, anh cũng muốn học làm bánh à?"
Lục Cẩn không để ý đến anh ta, mà Tô Nhiên làm sạch tay cho anh thì đáp lại, "Để Lục tiên sinh thử tay nghề thôi."
Tô Nhiên đối xử với Lục Cẩn như một đứa trẻ mẫu giáo, nhẹ nhàng và cẩn thận, vì đây liên quan đến niềm đam mê làm bánh của cậu.
Tay của Tô Nhiên rất nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã nặn xong hết các cục bột, rồi cậu đưa tất cả khay bánh vào chiếc lò nướng mới mua.
Tiếp theo chỉ cần chờ đợi là được, Tô Nhiên rửa tay, rồi chợt nhớ ra từ lúc Lục Cẩn đến, cậu chỉ lo làm bánh, chưa đưa anh đi tham quan nhà. Lần trước Lục Cẩn chỉ vào phòng ngủ của Giang Nghị rồi đi ngay, lần này nên dẫn anh đi xem qua.
Cậu dẫn Lục Cẩn đến phòng của Giang Nghị trước, "Đây là phòng của A Nghị, lần trước anh cũng đã thấy rồi."
Lục Cẩn gật đầu, lần trước anh cũng không để ý nhiều, thực ra anh không hứng thú với việc tham quan phòng ốc, nhưng làm khách thì nên theo phép lịch sự nghe theo chủ.
Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau, anh khẽ nhíu mày, có cảm giác gì đó không đúng, phòng này không có mùi hương đặc trưng của Tô Nhiên, mà chỉ có mùi thơm nhẹ của việc nướng bánh, giống như mọi góc trong căn nhà này.
Hơn nữa, lời Tô Nhiên nói cũng có chút kỳ lạ, "Phòng của Giang Nghị?"
Tô Nhiên gật đầu, rồi dẫn anh đến phòng của Diệp Kiều, mở cửa, "Giờ phòng này là của em trai Giang Nghị, em ấy đang đi chơi, mấy ngày nữa mới về."
Phòng này cũng rộng tương tự như phòng của Giang Nghị, Lục Cẩn chỉ liếc qua rồi thôi, anh cũng không có hứng thú khám phá thêm. Nhà không lớn, xem qua hai phòng đã là đủ.
Khi Lục Cẩn đang nghĩ như vậy, Tô Nhiên chợt nói, "Vẫn chưa xem phòng của tôi mà."
Lục Cẩn sững sờ một chút, rồi hỏi, "Phòng của cậu?"
"Đúng vậy." Tô Nhiên có chút ngại ngùng, vì phòng của cậu là nhỏ nhất, "À, lần trước bộ quần áo anh cho tôi mượn, tôi đã giặt sạch rồi."
Lục Cẩn hoài nghi nhìn cậu, theo Tô Nhiên vào phòng. Khi cửa phòng được mở ra, mùi hương dễ chịu đó mới lan tỏa ra, Lục Cẩn có thể chắc chắn rằng đây chính là phòng của Tô Nhiên.
Không gian chật hẹp, hai người đứng trong phòng, chỉ cần xoay người là đã có thể chạm vào nhau. Lục Cẩn quan sát kỹ lưỡng mọi thứ trong phòng, rèm cửa và ga giường với màu sắc tươi sáng, đúng với phong cách của cậu, nhưng phòng quá nhỏ, đến mức anh không thể hiểu nổi, liệu hai vợ chồng có ngủ riêng không?
Họ không ngủ cùng nhau ư?
Ý nghĩ này vô thức luẩn quẩn trong đầu Lục Cẩn, khiến suy nghĩ của anh rối như mớ bòng bong. Tuy nhiên, anh cũng hiểu rõ rằng việc họ có ngủ cùng nhau hay không chẳng liên quan gì đến anh.
Lúc này, Tô Nhiên đã ngồi xuống và mở ngăn kéo dưới cùng, cậu gấp gọn quần áo của Lục Cẩn và đặt vào một chiếc hộp. Sau khi lấy hộp ra, cậu lấy một túi giấy, đặt chiếc hộp vào đó rồi đứng dậy. Nhưng ngay giây phút tiếp theo, cơ thể Tô Nhiên bỗng chao đảo.
Không rõ là do đứng dậy quá nhanh, hay do mấy ngày qua bận rộn nghiên cứu sản phẩm mới đến mức quên ăn quên ngủ, hoặc có thể là hôm nay cậu đã bận đến mức chưa ăn một miếng nào. Tóm lại, ngay khi cậu đứng lên, mắt cậu tối sầm lại, đầu cũng đau nhức dữ dội.
Sự chú ý của Lục Cẩn vẫn còn dừng lại ở chiếc hộp tinh xảo kia, anh thấy Tô Nhiên chao đảo, liền theo phản xạ giơ tay ra. Ngay sau đó, Tô Nhiên đã ngã vào lòng anh, mái tóc mềm mại chạm vào cằm anh, mùi hương ngọt ngào xộc thẳng vào mũi khiến cơ thể Lục Cẩn lập tức căng cứng.