Thế giới 1: Mời Đến Nhà Tôi Ăn Cơm - Chương 12

Khi Tô Nhiên về đến nhà thì đã rất muộn, trong nhà yên ắng đến lạ thường. Tô Nhiên nghĩ rằng chắc mọi người đã ngủ cả rồi, nhưng khi cúi xuống thay giày xong đứng lên, cậu lại thấy Giang Nghị đang đứng ở cửa phòng ngủ, khiến cậu giật mình thót tim.

"Vẫn chưa ngủ à?" Tô Nhiên hỏi.

Giang Nghị nhìn cậu, mày nhíu chặt, "Cậu đang mặc quần áo của ai vậy?"

Dưới ánh đèn mờ, bóng dáng của Giang Nghị như ẩn nửa trong bóng tối, thân hình cao gầy kéo dài thành một cái bóng dài, trông như một hồn ma, khiến người ta không khỏi cảm thấy rờn rợn.

Tô Nhiên lập tức bật đèn lên. Ánh sáng chói lòa làm Giang Nghị phải nheo mắt lại, sau đó đôi mắt sau cặp kính gắt gao nhìn chằm chằm vào bộ quần áo của Tô Nhiên.

Tô Nhiên cảm nhận được áp lực tỏa ra từ Giang Nghị lúc này, cậu vội vàng giải thích, "Đồng phục làm việc của tôi bị dính đầy kem, nên tôi mượn tạm quần áo của Lục tiên sinh."

"Lục tiên sinh? Lục tiên sinh nào?" Giang Nghị hỏi.

"Lục Cẩn." Tô Nhiên nói.

Mày của Giang Nghị càng nhíu sâu hơn, "Mang đồng phục làm việc của cậu ra đây để tôi xem."

Nghe vậy, Tô Nhiên ngoan ngoãn đi lấy cái túi để ở cửa và đưa cho Giang Nghị, đứng trước anh ta như học sinh chờ giáo viên chấm bài.

Giang Nghị lôi chiếc áo ra, thấy trên đó quả thực có dính nhiều kem, sau đó anh ta quăng chiếc túi sang một bên. Nhớ lại lúc vừa nhìn thấy Tô Nhiên thay đổi trang phục, anh ta gần như đã nghĩ rằng Tô Nhiên ra ngoài quyến rũ người đàn ông khác.

Nhưng lúc này, nhìn Tô Nhiên đứng trước mặt, anh ta mới nhận ra suy nghĩ của mình vừa rồi thật nực cười đến nhường nào. Ai cũng có thể, nhưng Tô Nhiên thì không thể. Với tính cách yếu đuối như thế, cậu làm gì dám? Hơn nữa, Giang Nghị quá hiểu rõ rằng trái tim của Tô Nhiên hoàn toàn đặt cả vào anh ta.

Hơn nữa, những người tham dự bữa tiệc sinh nhật của đại tiểu thư nhà họ Lục đều là người có tiền có quyền, ai lại thèm để mắt tới cậu? Cái dáng vẻ rụt rè, lúc nào cũng như sẵn sàng chịu đựng, ai mà để mắt đến loại người như vậy, mà nhan sắc cũng chẳng có gì đặc biệt...

Ánh mắt của Giang Nghị dừng lại trên khuôn mặt của Tô Nhiên. Nhìn chăm chú một lúc, anh ta bỗng nhiên ngừng lại, không còn tiếp tục phủ nhận nữa. Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn Tô Nhiên kỹ đến vậy.

Họ lớn lên trong cùng một thị trấn, nhưng khi vào trung học cơ sở, Giang Nghị đã lên thành phố học. Gặp lại lần nữa, có lẽ là nửa năm trước, người trong gia đình anh ta đều nói rằng nhà họ Tô có ân tình với gia đình họ, cho nên việc nửa năm trước bảo anh ta giúp Tô Nhiên tìm việc làm cũng là điều hợp lý.

Lần đầu gặp, Tô Nhiên ăn mặc quê mùa, dẫn đi uống cà phê mà cứ lúng túng, căng thẳng đến mức không chịu nổi, nói chuyện cũng không dám nhìn thẳng vào anh ta. Giang Nghị thấy vậy cũng chẳng muốn để ý, cảm thấy người này thật tẻ nhạt, nhìn cũng khiến người ta phát chán.

Nhưng lúc này, sau nửa năm sống trong thành phố, dường như Tô Nhiên đã gột bỏ được sự quê mùa và ngây ngô của thị trấn nhỏ. Nhìn khuôn mặt cậu, Giang Nghị không thể dễ dàng mà nhận xét rằng cậu chỉ là người bình thường nữa.

"A Nghị?"

Giang Nghị bất chợt bừng tỉnh, có chút bực bội, liền lạnh lùng nói, "Kể lại toàn bộ chuyện cậu làm ở bữa tiệc cho tôi nghe đi."

Bữa tiệc sinh nhật của chị gái Lục Cẩn mà anh ta còn không nhận được lời mời, vậy mà Tô Nhiên lại được giữ lại dự tiệc. Hơn nữa, Lục Cẩn thậm chí còn cho cậu mượn quần áo, điều này thực sự khiến anh ta ngạc nhiên.

Tô Nhiên kể lại mọi chuyện ở bữa tiệc cho anh ta nghe, nói đến cuối cùng thì cảm thấy miệng khô khốc.

Giang Nghị nheo đôi mắt dài sau cặp kính, suy tư một lúc rồi hỏi, "Cậu nói rằng, Lục Vãn đích thân đến cửa hàng mua bánh, cô ta và cả Lục Cẩn đều rất hài lòng với bánh cậu làm, thậm chí khen ngợi cậu nhiều lần?"

Tô Nhiên gật đầu, "Đúng vậy, là như thế."

Giang Nghị xoa xoa sống mũi, "Được rồi, tôi biết rồi."

Nói xong, Giang Nghị có ý muốn kết thúc cuộc trò chuyện. Tô Nhiên nhìn thấy sắc mặt anh ta không tốt, biểu hiện cũng đầy mệt mỏi, nghĩ đến việc anh ta tối qua không về nhà, liền hỏi, "Công việc vẫn ổn chứ? Em thấy sắc mặt anh không được tốt lắm."

Giang Nghị liếc nhìn cậu một cái, cảm thấy khó chịu với sự quan tâm quá mức của Tô Nhiên, cứ như mỗi ánh mắt, mỗi hành động của anh ta đều bị cậu để ý và hỏi han, "Lo chuyện của cậu đi."

Nói xong, Giang Nghị liền trở về phòng. Tô Nhiên nhìn cánh cửa đã khép lại, lập tức than thở với hệ thống 555, "Chết tiệt, tôi thực sự chịu đủ cái kiểu bị áp bức như một người vợ khốn khổ này rồi."

Thấy Tô Nhiên có dấu hiệu muốn bỏ cuộc, 555 liền lên tiếng động viên, "Khổ tận cam lai! Đừng quên rằng phần thưởng của chúng ta là cao nhất trên toàn hệ thống, cuối năm giải Nhân viên xuất sắc đang chờ chúng ta đấy!"

Tô Nhiên, "…"

Tô Nhiên quay người vào bếp, mở tủ lạnh xem còn gì ăn không. Tại bữa tiệc sinh nhật, cậu đã uống cả bụng đầy nước ngọt, giờ vẫn còn đói.

Vừa lấy một gói bánh mì ra, cậu liền nghe thấy có tiếng động từ phòng khách. Nghĩ rằng Giang Nghị ra ngoài đi vệ sinh, nhưng khi quay đầu lại nhìn thì phát hiện đó là Diệp Kiều.

Tô Nhiên chớp mắt một cái, thấy Diệp Kiều đang đi về phía mình. Khi cậu ấy đến gần thì cậu nghe Diệp Kiều nói, "Em ra đây uống chút nước."

Tô Nhiên đưa gói bánh mì về phía cậu ấy, "Có muốn ăn chút bánh mì không?"

Diệp Kiều lắc đầu, sau khi rót một cốc nước, liền dựa vào quầy bếp. Tô Nhiên liếc nhìn cậu ấy một cái, lúc này Diệp Kiều đang mặc một chiếc áo ba lỗ rộng rãi, bắp tay với cơ bắp cuồn cuộn trông thật mạnh mẽ.

Điều đó khiến Tô Nhiên cảm thấy ghen tị không chịu được, cậu lén nhìn cánh tay của mình, rồi cúi đầu cắn miếng bánh mì một cách lặng lẽ.

Diệp Kiều nhìn Tô Nhiên cúi đầu, phòng cách âm không tốt lắm, vừa rồi Giang Nghị và Tô Nhiên nói chuyện không hề hạ thấp giọng, nên cậu ấy ở trong phòng cũng nghe được đôi chút.

Haizz, tối muộn mới đi làm về, còn bị mắng, giờ lại chỉ có thể cắn bánh mì lạnh, đúng là tội nghiệp cho anh dâu của cậu ấy...

Diệp Kiều tiến lại gần một bước, đứng bên cạnh Tô Nhiên, nghiêng đầu nhìn, có thể thấy cả những sợi lông tơ mỏng manh sau cổ cậu. Cậu thực sự rất gầy, lúc này cúi đầu, xương ở sau gáy cũng lộ rõ.

"Anh Nhiên Nhiên, để em hâm nóng sữa cho anh uống nhé." Diệp Kiều nói.

Tô Nhiên đang mải mê ăn bánh mì, nghe Diệp Kiều nói thì phản ứng một lúc, "Không cần đâu, anh ăn vài miếng nữa rồi đi ngủ thôi."

Nhưng Diệp Kiều không nghe theo cậu, lấy một hộp sữa từ tủ lạnh, rồi đổ nước vào nồi, đặt hộp sữa vào hâm nóng, "Chút nữa là xong thôi."

Ban đầu Tô Nhiên chỉ định ăn tạm chút cho đỡ đói, không ngờ Diệp Kiều lại chu đáo như vậy, "Cảm ơn nhé."