"Lục tiên sinh, anh có thể... đi chậm lại một chút không?" Tô Nhiên nhỏ giọng nói.
Giọng nói mềm mại, Lục Cẩn liếc nhìn cậu, chỉ thấy cậu đang quay mặt về phía anh, đôi mắt long lanh nhìn anh. Điều này khiến anh nhớ đến con cún nhỏ mà gia đình từng nuôi, mỗi khi bị anh lờ đi, nó lại dùng đôi mắt ngây thơ ấy nhìn chằm chằm vào anh, như đang tự hỏi tại sao anh lại không để ý đến nó.
Bước chân của anh vô thức chậm lại, "Xin lỗi, vừa nãy tôi hơi mất tập trung. Không cần cảm ơn đâu, có lẽ chị tôi đã gây phiền cho cậu, đừng bận tâm là được."
"Không có, không có đâu," Tô Nhiên vội vã xua tay, "Lục tiểu thư rất tốt, cô ấy rất thích các món bánh của tôi, thường xuyên ủng hộ tiệm của tôi, tôi cũng phải cảm ơn cô ấy nhiều."
Nghe vậy, Lục Cẩn gật đầu, tỏ vẻ tán thành, "Bánh thật sự rất ngon."
Nghe được lời khen, khóe miệng Tô Nhiên không kìm được mà nở một nụ cười.
Trong phòng ngủ chính trên tầng ba, Lục Cẩn lấy từ tủ quần áo ra một bộ đồ của mình rồi đưa cho Tô Nhiên, "Bộ này cậu mặc đi, mẫu này có hơi ôm dáng, có thể sẽ hơi rộng với cậu, nhưng chắc vẫn mặc được."
"Cậu thay đồ đi, tôi sẽ ra ngoài đợi."
Lục Cẩn đóng cửa phòng lại.
Hành lang trải thảm hoa văn đỏ sẫm, bước chân lên mềm mại không một tiếng động. Lục Cẩn đi qua lại một lúc trước cửa, rồi tựa lưng vào tường, đôi giày da đen của anh ấn nhẹ xuống tấm thảm, tạo thành một vết lõm nhỏ.
Chẳng mấy chốc, cửa mở, Tô Nhiên bước ra, tay xách một chiếc túi bên trong chứa bộ đồng phục của cậu. Lúc này, quần áo trên người cậu rõ ràng hơi rộng, chiếc áo len cổ tròn khi cậu mặc vào lộ rõ xương quai xanh, ống quần cũng phải xắn lên một đoạn dài.
Tô Nhiên có vẻ hơi ngượng ngùng, nhìn Lục Cẩn, "Có phải trông hơi kỳ lạ không?"
Ánh mắt Lục Cẩn lướt qua cổ áo của cậu, rồi nhanh chóng rời đi, "Cũng bình thường, không lạ đâu."
Nói xong, Lục Cẩn dẫn Tô Nhiên xuống lầu. Căn biệt thự được trang trí với tông màu tối cổ điển, khi cả hai không nói gì, bầu không khí có phần trầm lắng.
Tô Nhiên không biết nên nói gì, cậu chỉ là một thợ làm bánh từ thị trấn nhỏ, đây là lần đầu tiên gặp gỡ với người thuộc tầng lớp thượng lưu như Lục Cẩn.
Bất chợt, Tô Nhiên nhìn thấy có một vệt trắng trên cổ của Lục Cẩn, "Lục tiên sinh, chỗ này của anh có dính kem."
Lục Cẩn nhìn cậu, rồi đưa tay lên lau, nhưng Tô Nhiên thấy anh không chạm trúng, nên đưa tay giúp anh lau vệt trắng đó đi. Cậu cẩn thận dùng ngón tay chà nhẹ lên vùng da, xóa sạch kem còn sót lại.
Lục Cẩn bỗng khựng lại, cảm giác ấm nóng từ cổ nhanh chóng lan tỏa, cảm giác mịn màng ấy khiến lông mi anh khẽ run, các cơ bắp trên người đột nhiên căng thẳng, ánh mắt nhìn Tô Nhiên trở nên sâu thẳm, dường như có chút bối rối trong đó.
Trong khi đó, Tô Nhiên cúi đầu lau phần kem còn lại lên bộ đồng phục trong túi, cậu nghĩ rằng đã dính đầy kem rồi thì thêm chút nữa cũng không sao.
Nhưng khi cậu ngẩng lên nhìn Lục Cẩn, cậu chợt dừng lại, theo bản năng nhận ra có gì đó không ổn. Đôi mắt đen thẳm của Lục Cẩn chăm chú nhìn cậu, khiến cậu cảm thấy mình như vừa làm gì sai trái.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên ngột ngạt, Tô Nhiên hồi tưởng lại hành động của mình vừa rồi, chợt nhận ra rằng có lẽ cậu đã làm gì đó không đúng...
Giống như lúc nãy khi cậu thay đồ trong phòng, Tô Nhiên bất giác cảm thấy việc Lục Cẩn ra ngoài chờ có chút dư thừa. Hồi đại học, cậu từng thấy bạn cùng phòng cởi truồng mà chẳng có ai để ý, đàn ông với nhau đâu có gì phải ngại. Nhưng cậu quên mất rằng đây là một thế giới đam mỹ, nên hành động lúc nãy... liệu có khiến Lục Cẩn cảm thấy hơi quá thân mật không?
Thêm nữa, cậu bây giờ đã là "vợ" của người khác, hành động vừa rồi liệu có giống như cách phụ nữ tán tỉnh đàn ông không?
Chỉ nghĩ đến đó thôi, mặt Tô Nhiên đã bắt đầu đỏ bừng lên, cảm giác nóng bừng trên mặt khiến cậu nhất thời không biết phải nói gì.
Ánh mắt Lục Cẩn càng lúc càng trở nên u ám. Nhìn khuôn mặt đang đỏ bừng của Tô Nhiên, anh tự hỏi tại sao cậu lại đỏ mặt? Bầu không khí đột nhiên trở nên khác thường, đến mức khiến nhịp thở của Lục Cẩn có chút rối loạn.
"Cảm ơn, tôi cũng không để ý." Giọng Lục Cẩn khàn khàn một chút, nhưng khuôn mặt anh đã trở lại vẻ bình thản như thường lệ.
Thấy anh quay người tiếp tục bước đi, gương mặt đỏ bừng của Tô Nhiên mới từ từ hạ nhiệt, cậu cũng thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ vừa rồi cậu đã nghĩ quá nhiều, dù sao thì họ đều là đàn ông, đâu có nhạy cảm đến mức đó.
Đúng lúc này, một tiếng chuông điện thoại vang lên đột ngột, Tô Nhiên liền mở túi và lấy điện thoại từ trong túi quần làm việc ra.
Nhìn vào màn hình, thấy là Giang Nghị gọi đến, bình thường anh ta hiếm khi gọi cho cậu.
Tô Nhiên bắt máy, giọng nói lạnh lùng từ đầu dây bên kia vang lên, "Cậu đang ở đâu, sao giờ này vẫn chưa về?"
"Em đến tiệc này để giao bánh, sắp về rồi." Tô Nhiên đáp.
"Chẳng phải tôi đã bảo cậu tạm gác công việc ở tiệm lại khi Diệp Kiều đến đây sao? Còn nữa, giao bánh gì mà đến giờ này vẫn chưa về?" Giang Nghị nói.
Tô Nhiên vừa định mở miệng giải thích thì vai cậu bị ai đó vỗ nhẹ, cậu quay lại và thấy Lục Cẩn ra hiệu đưa điện thoại cho anh, Tô Nhiên liền làm theo.
"Alo, tôi là Lục Cẩn." Giọng Lục Cẩn lạnh lùng và cứng nhắc, "Tô Nhiên đang ở chỗ tôi, hôm nay cậu ấy chịu trách nhiệm về bánh kem cho tiệc của chị tôi."
"Cậu ấy sẽ về nhà an toàn ngay thôi, yên tâm đi."
Giang Nghị đang ở nhà nghe thấy giọng của Lục Cẩn, sắc mặt mới dịu lại, định mở miệng nói gì đó thì nhận ra cuộc gọi đã bị ngắt, anh ta ngay lập tức nhíu mày, có chút băn khoăn, gần đây anh ta có đắc tội gì với Lục Cẩn không nhỉ?