Thế giới 1: Mời Đến Nhà Tôi Ăn Cơm - Chương 10

Tô Nhiên có làn da trắng trẻo, đôi môi hồng hào, khi uống nước trái cây, môi cậu hơi hé mở, trông rất đẹp. Mặc dù cậu không phải là người khiến người khác ngỡ ngàng ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng nhìn kỹ, cậu lại có nét cuốn hút hơn cả những ngôi sao.

Ánh mắt của Yến Trạch cũng không thể rời khỏi Tô Nhiên. Ngón tay cầm ly của Tô Nhiên thon dài trắng trẻo, khi cậu hơi ngửa đầu, đường cong của cổ cũng thật đẹp.

Anh ta không kiềm chế được mà nhìn về phía Lục Cẩn ngồi bên cạnh Tô Nhiên, lúc nãy anh có chút khác lạ, nên Yến Trạch không thể không hỏi nhỏ, "Chẳng lẽ cậu cũng có ý đó với Tô Nhiên à?"

Nghe vậy, Lục Cẩn khựng lại, ngay sau đó cảm thấy trong lòng bùng lên một cơn giận vô danh, anh lạnh lùng nhìn Yến Trạch, "Cậu nghĩ tôi cũng bẩn thỉu như cậu à?"

Yến Trạch sửng sốt, đây là lần đầu tiên anh ta nghe Lục Cẩn nói những lời mang tính công kích như vậy, không ngờ phản ứng của anh lại mạnh mẽ đến thế, anh ta chỉ tay vào mình, không thể tin nổi, "Tôi bẩn thỉu? Tôi bẩn thỉu á? Cậu lại dùng từ bẩn thỉu để mô tả tôi?"

Lục Cẩn không nói thêm gì, ánh mắt vô tình lướt qua Tô Nhiên, nhưng ngay lập tức anh lại quay đi.

Màn đêm buông xuống, đến lúc cắt bánh kem, lúc này Lục Vãn rõ ràng đã có chút say.

Khi người hầu đẩy bánh ra, mọi người đều tập trung lại đó, nhiều đứa trẻ cũng chạy đến gần. Lục Vãn ổn định thân hình, hai tay nắm chặt dao, sau đó cắt xuống một đường, xung quanh liền vang lên tiếng vỗ tay reo hò.

Nhưng không biết ai bắt đầu, một ít kem bỗng nhiên bị quệt lên mặt Lục Vãn. Vốn chẳng có gì to tát, nhưng vì có nhiều trẻ con ở đó, cuộc chiến kem gần như bùng nổ ngay lập tức.

Tô Nhiên đứng cạnh Lục Vãn, chưa kịp phản ứng thì đã trở thành mục tiêu đầu tiên, má cậu đã bị trét đầy kem, ngay sau đó, cậu thấy kem trắng bay tứ tung khắp nơi, quần áo và quần dài của cậu lập tức bị dính không ít mảng kem.

Đang định tìm chỗ trốn thì cánh tay Tô Nhiên bị va phải một thứ gì đó mềm mại, một cơ thể đầy đặn áp sát vào cậu, Lục Vãn từ bên cạnh chụp lấy cậu, lúc này cô đã say mèm, toàn thân chìm trong sự phấn khích.

"Ôi, cục cưng à, bây giờ trông cậu giống như một chiếc bánh ngọt thơm ngon vậy." Nói rồi, Lục Vãn liền cắn một miếng bánh dính trên má Tô Nhiên.

Toàn thân Tô Nhiên cứng đờ, gương mặt đỏ bừng lên với tốc độ có thể nhìn thấy được, ngượng ngùng không chịu nổi, đôi mắt ướŧ áŧ lo lắng đảo quanh, đứng ngây ra đó không biết làm gì.

Khung cảnh trở nên hỗn loạn, dường như đã đoán trước được điều này, Lục Cẩn đứng ngoài quan sát tất cả. Cho đến khi ánh mắt của anh chạm phải ánh mắt Tô Nhiên, nhìn thấy cậu đáng thương nhìn mình cầu cứu.

Lục Cẩn nhíu mày, anh nhớ lại lần đầu gặp Tô Nhiên, khi anh nói với Yến Trạch rằng anh không nghĩ hai từ đó phù hợp với một người đàn ông đã có gia đình. Nhưng giờ nhìn lại... Tô Nhiên dường như là một ngoại lệ.

Tuy nhiên, dù cậu có đáng thương đến đâu, Lục Cẩn vẫn lạnh lùng quay đi, cố gạt khỏi đầu hình ảnh gương mặt đỏ bừng của Tô Nhiên. Anh không thích kiểu người yếu đuối như vậy, hơn nữa, anh không có lý do gì để giúp cậu thêm lần nữa.

Nhưng khi anh định quay người rời đi, anh thấy Yến Trạch đang tiến về phía Tô Nhiên, ánh mắt anh ta cười cợt, chằm chằm nhìn Tô Nhiên. Lục Cẩn khựng lại, sau đó quay người, nhanh chóng bước về phía Tô Nhiên.

Anh biết Yến Trạch có hứng thú với Tô Nhiên, mà Yến Trạch là kiểu người không bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì, anh không muốn anh ta hành động bừa bãi.

Lúc này, Tô Nhiên đang bị Lục Vãn quấn lấy, mặt cậu nóng bừng lên, không dám động đậy quá nhiều để tránh làm Lục Vãn mất thăng bằng vì say.

Khi Lục Vãn ôm chầm lấy cậu lần nữa, Tô Nhiên bỗng cảm nhận được một cái chạm ấm áp trên cổ tay mình. Quay đầu lại, cậu thấy một gương mặt lạnh lùng của Lục Cẩn, anh dường như rất hiếm khi cười, nhìn khiến người khác cảm thấy sợ hãi.

Ngay giây tiếp theo, Lục Cẩn đã giúp Tô Nhiên thoát khỏi sự quấy rầy, Tô Nhiên nhanh chóng theo sau anh, thỉnh thoảng liếc nhìn sắc mặt của anh, cảm giác như anh có vẻ đang bực bội.

"Tôi đưa cậu lên tầng hai thay đồ," Lục Cẩn nói, rồi buông cổ tay của cậu ra.

Giọng anh bình thản, không có gì đặc biệt, khiến Tô Nhiên nghĩ rằng anh có lẽ không thực sự giận. Dù sao đi nữa, tối nay cậu vẫn phải cảm ơn anh vì đã hai lần giúp mình thoát khỏi tình huống khó xử.

Bây giờ lại còn đưa cậu đi thay đồ, quần áo trên người cậu lúc này đều dính đầy kem trắng, trông thật thảm thương.

"Tối nay cảm ơn anh đã giúp tôi thoát khỏi rắc rối," Tô Nhiên tiến lại gần anh, bước chân của Lục Cẩn quá dài, cậu phải chạy nhỏ mới theo kịp.

Lục Cẩn không nhìn cậu, nhưng mùi hương ngọt ngào từ cậu đã len lỏi vào mũi anh. Lần này, mùi kem nhiều hơn, đúng thật là như cậu đã hóa thành một chiếc bánh kem, anh lại bị mê hoặc bởi mùi hương ấy.