Chương 64: Nam phụ chỉ là vật thế thân (29).

Hội nghị kết thúc, sau khi thành công diễn vai quân sư hiến kế cho hôn quân Giáo chủ đánh chiếm thiên hạ, Linh Vân thể xác rã rời, tinh thần mệt mỏi mò mẫm về nội phòng nghỉ ngơi.

Lưng vừa đặt xuống giường chưa được nửa nén nhang, ngoài cửa liền vang tới một giọng nam ôn nhã ấm áp.

"Đại nhân, Lý Tử xin được vào hầu hạ Người."

Ồ, Lý Tử, có thể được coi là đệ nhất sủng nam của "Thánh nữ" trong đống nam nhân tuấn tú sống ở Mỹ Nam Cung.

Thế nhưng Thánh nữ khi ấy là hàng giả, Thánh nữ bấy giờ mới là hàng thật.

Linh Vân tự dưng có điểm tò mò, nghe từ miệng Đại Ni rằng, khi mà hàng giả kia nắm giữ ngai vị của nàng, ả ta đã lệnh cho kẻ hầu đi khắp thiên hạ thâu tóm mỹ nam, nâng cái danh hiệu "yêu nữ dâʍ đãиɠ" của Hồng Linh lên một tầm cao mới. Giữa chốn hậu cung nam sủng mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười đó thì Lý Tử là kẻ được thị tẩm nhiều nhất...

Chà chà, không nhớ tới thì thôi, vừa nhớ tới Kế Hậu nương nương liền liếʍ môi vuốt cằm, đáy mắt xinh đẹp lộ vẻ nghiền ngẫm suy tư. Ban đầu là nàng quá bận rộn, quên mất bầy mỹ nam như hoa như cỏ chen chúc trong hậu cung nàng, giờ rảnh rỗi rồi thì...

Trước đây Mỹ Nam cung của nàng xác thực có nuôi trai lơ để mua vui. Cơ mà đám trai lơ đó toàn bị đuổi đi rồi thay một đám mới. Đây là lần đầu hậu cung của nàng đông đúc chật chội thế này.

Chậc...Tính ra nàng còn chưa có dịp nhìn mặt đám vật nhỏ của mình đâu.

Linh Vân thả lỏng sa mỏng đỏ bên ngực, bầu ngực sữa trắng nõn mềm mại ẩn ẩn hiện hiện, lẳиɠ ɭơ khó tả. Đôi chân dài tạo thành một tư thế vô củng yêu kiều, lắc chân bằng bạc kêu leng keng thật thanh thúy vui tai. Ba ngàn suối tóc đen dài xoã tung, đôi mắt trong veo mịt mờ, ngọt ngào cám dỗ. Nàng nhếch đôi môi đỏ cười mỉm.

Dưới ánh nến, dung mạo của nàng yêu nghiệt hoàn mỹ tựa thánh thần, đẹp đến độ loài người muốn thần phục.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Lý Tử khoác thanh y đi vào, gương mặt góc cạnh, ngũ quan đoan chính, khá là điển trai đó, nhưng vẫn thua nam chính vài bước. Ồ, nhưng cái quan trọng là cái khí chất thư sinh lễ độ mà gã thể hiện ra. Thật khó để tưởng tượng, một người đàn ông với phong thái đạo mạo này, lên giường sẽ là một dáng vẻ khác biệt như thế nào?

Khoé môi chất chứa ý đa tình câu dẫn. Trước giờ nuôi trai lơ nàng căn bản chỉ mua vui, nhưng sau khi bị nam phụ phá thân, Linh Vân mới nhận thức ra rằng cuộc sống sắc tình vui vẻ tới dường nào.

Nàng không muốn cùng Dung Hạc bạch bạch bạch bởi điều đó quá là tiện nghi cho chàng ta. Nhưng điều đó không có nghĩa là nàng không muốn hưởng thụ tìиɧ ɖu͙©...

Nam nhân tam thê tứ thϊếp, nữ nhân cũng có thể tam phu tứ hầu. Linh Vân khinh thường tư tưởng nữ nhân chung chồng chung con, tính ra tại nó mà nàng chịu khổ.

"Đại nhân..." Lý Tử cúi mình hành lễ, tác phong y hệt một công tử thế gia có giáo dưỡng đàng hoàng, chuẩn đến không còn gì bắt bẻ. Gã hai tay ôm bạch cầm: "Ta tới đàn để khiến ngài ngủ ngon."

Linh Vân đưa tay chống cằm, một tay còn lại vẫy gã. Giống như chủ nhân đang vẫy chó mà gọi: "Lại đây nào!"

"Dạ..." Lý Tử ngoan ngoãn cúi đầu, đặt đàn sang một bên, hèn mọn khom lưng quỳ gối, dùng hai tay hai chân bò bò lại gần. Thôi được rồi, rất giống chó.

Linh Vân muốn ba chấm luôn, đầu đầy tiếng quạ.

Ha hả?

Tính ra hàng giả kia huấn luyện tính nô không tồi nha. Có phẩm vị ra phết, nam nhân này nãy còn dáng vẻ có dạy dỗ, giờ lại y hệt chó đực động dục cong mông cầu hoan. Nhân lúc nàng không chú ý liền hé lưỡi, biểu cảm say mê liếʍ liếʍ mu bàn tay nàng.



Gã nỉ non, nghe mà ớn lạnh: "Đại nhân, lâu rồi chúng ta...Không, ngài, ngài chưa để ta hầu hạ."

"Ừ." Linh Vân nhạt nhẽo gật đầu, trong lòng lại mong chờ xem. Mặc dù đây là tính nô của hàng giả kia, nhưng nàng vẫn muốn đùa giỡn xíu. Để coi tên trai lơ này đã được hàng giả huấn luyện thành dáng vẻ nào rồi. Không phải là câu chuyện nữ chủ nhân với chú chó đực xanh đấy chứ?

"Đại nhân, ta nhớ..." Lý Tử toan lại gần dùng răng xé rách tấm vải hờ hững che đi hai quả đào tiên kia. Đột ngột, từ trên trần nhà, một cây ngân châm cắm xuống.

Là cắm vào cổ gã.

Lý Tử ngã xuống, Linh Vân mặt vô biểu tình dùng ngón chân xinh xẻo của mình đem gã đẩy ra xa chút.

Chết rồi!

Lý Tử chết rồi!

Trong phòng còn có thích khách, thích khách này mạnh hơn nàng. Thích khách này còn rất vô duyên, chạy ra phá hỏng chuyện tốt của nàng.

Linh Vân đổi tư thế nằm dựa trên tràng kỉ. Lắc chân màu bạc nương theo động tác của nàng mà vang vọng thanh âm.

Người thiếu nữ ưỡn ngực, rũ mi mắt nhìn hai hòn cục bột nếp cỡ bự của mình. Che miệng, giọng điệu tràn đầy thích chí, dẫu trước mặt nàng hiện giờ đang là một xác chết, nàng vẫn thập phần hững hờ.

"Phu quân yêu dấu của thϊếp, hoá ra chàng có sở thích leo xà nhà nhìn thê tử cùng một tên đàn ông khác động phòng ư?"