Chương 6: Tần gia có em gái nhỏ (6)

Năm giờ chiều tan học. Các học sinh lần lượt bước ra khỏi cổng trường, Tần Uyển và Chu Viện Viện đang trò chuyện cười nói vui vẻ, đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Uyển Uyển…”

Cô ngẩng đầu nhìn nơi phát ra giọng nói, Tần Hàn đang đứng cách đó không xa nhìn cô. Tần Uyển chào tạm biệt Chu Viện Viện, đi nhanh mấy bước đến trước mặt Tần Hàn: “Anh, sao anh tới đây?”

“Anh đón em tan học rồi cùng anh đến một nơi…” Tần Hàn nhẹ giọng nói.

Tần Uyển ngoan ngoãn gật đầu, lên xe cũng không hỏi Tần Hàn muốn đưa cô đi đâu. Xe dừng ở lối vào của một studio, Tần Hàn đưa Tần Uyên xuống xe, hai người cùng nhau bước vào trong.

Người bên trong nhìn thấy, vội vàng chào hỏi: “Tần tiên sinh, Tần tiểu thư…”

Tần Hàn nhẹ gật đầu: “Bắt đầu đi…”

Sau đó, Tần Uyển bị đưa đến trước bàn trang điểm, nhân viên bắt đầu trang điểm cho cô.

Chờ trang điểm và tạo hình cho Tần Uyển xong cũng đã hai giờ trôi qua. Tần Hàn ngồi trên sô pha bên cạnh đợi cô, vừa nhìn thấy cô gái mặc y phục, hai mắt anh sáng lên: mái tóc đen vòng lên thành đầu công chúa, hai bên có vài sợi tóc để tạo vẻ tươi tắn cho khuôn mặt, nhờ được trang điểm mà đường nét khuôn mặt càng thêm thanh tú. Chiếc váy dạ hội xanh tôn lên thân hình tinh tế hoàn mỹ của cô, cả người duyên dáng xinh xắn động lòng người.

“Uyển Uyển đẹp quá…” Đôi mắt lạnh lẽo của Tần Hàn lộ vẻ si mê khi nhìn thấy cô. Tần Uyển có chút ngượng ngùng đỏ mặt.

Tối nay Tàn Hàn phải tham dự một buổi tiệc rượu, không ít phụ nữ thầm muốn làm bạn gái của anh, nhưng Tần Hàn không chút lưu tình từ chối, vị trí bên cạnh anh chỉ dành cho Uyển Uyển, những người phụ nữ khác đừng hòng vọng tưởng.

Tập đoàn Tần thị là một trong mười công ty nổi tiếng hàng đầu thế giới, với tư cách tổng giám đốc của Tần thị, ngay khi Tần Hàn bước vào, rất nhiều người đổ xô tới nịnh bợ anh.

Tần Uyển chán ghét bị bao nhiêu người vây quanh nên cô lùi lại một bước. Tần Hàn chú ý tới cảm xúc của Tần Uyển, khẽ nhíu mày nhìn đám người trước mặt. Mắt thấy Tần Hàn sắp nổi giận, những người đó cười đùa một chút rồi rời đi, nhưng dự định sau này sẽ tìm cơ hội bắt chuyện với anh.

Mặt khác, những người ái mộ Tần Hàn nhìn người phụ nữ mà anh mang theo là Tần Uyển, họ cũng thở dài một hơi, đồng thời có suy nghĩ khác: Người ta đồn rằng Tần Hàn rất yêu thương cô em gái duy nhất, nếu có thể tạo mối quan hệ tốt với cô gái này, khoảng cách tiến đến vị trí Tần phu nhân có thể sẽ gần thêm một bước…”

Tần Hàn và Tần Uyển đi qua đi lại trong tiệc rượu, lúc này có một người phụ nữ chặn đường bọn họ: “Tần tổng, Tần tiểu thư…”

Tần Hàn thản nhiên mở miệng chào hỏi: “Cô Chu…” Tần Uyển ở bên cạnh nhìn cô gái, cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra được.

“Cô Tần, cô còn nhớ tôi không? Lần trước chúng ta gặp nhau trong tiệc sinh nhật của Viện Viện đấy…” Người phụ nữ cười nhắc nhở.

Tần Uyển lúc này mới nhớ ra: “Cô là chị của Viện Viện…”

“Không sai... Cô Tần... Đã lâu không gặp…” Chu San San cười nói.

Tổng giám đốc tập đoàn Chu thị có hai cô con gái, con gái lớn Chu San San và con gái út Chu Viện Viện, hai chị em cách nhau 6 tuổi. Chu San San rất am hiểu kinh doanh, sau khi tốt nghiệp đại học cô ta tiến vào công ty gia đình làm việc, hai năm trở lại đây, chủ tịch tập đoàn Chu thị đã lui về sau, dần dần giao quyền quản lý tập đoàn cho Chu San San. Chu San San là một nữ cường nhân nổi tiếng trong ngành, so với Chu San San, cảm giác tồn tại của Chu Viện Viện yếu hơn một chút.

“Đã lâu không gặp... Cô Chu…” Tần Uyển cười đá.

“Cô Tần, nếu cô không phiền, tôi gọi cô là Uyển Uyển như Viện Viện có sao không? Cô cũng có thể gọi tôi là chị, như vậy sẽ tự nhiên mà không bị gượng gạo…” Chu San San khéo hiểu lòng người mở miệng nói.

Tôi với cô cũng đâu có thân thiết gì! Tần Uyển nói thầm trong lòng, nhưng trên mặt vẫn là vui vẻ gọi: “Chị Chu…”

“Chị nghe nói thành tích của Uyển Uyển rất tốt, Viện Viện mà được như em thì hay quá…” Chu San San nói.

“Không có, thành tích của Viện Viện rất tốt, hơn nữa cậu ấy vẽ tranh cũng rất đẹp…” Tần Uyển khen ngợi Chu Viện Viện.

“Vẽ đẹp thì có ích gì chứ? Vẫn luôn là thứ không thể đặt ở trên bàn…” Chu San San lộ ra vẻ mặt khinh thường.

Nghe vậy, Tần Uyển có chút không vui. Tần Uyển đã không thích Chu San San ngay từ lần đầu tiên gặp mặt. Thứ nhất, cô ta là người dối trá, không thành thật; thứ hai, lần trước cô ta luôn nói bóng nói gió với cô về anh cả của cô, cách cô ta nhìn anh cả khiến cô cảm thấy ghê tởm, còn nữa, khi nhắc đến Chu Viện Viện cô ta luôn bày ra vẻ mặt khinh thường, Viện Viện rõ ràng rất tốt, cô ta dựa vào cái gì mà dám nói Viện Viện như thế?

Chu San San nhận ra giọng điệu của mình hình không tốt lắm, nên cô ta chậm lại một chút: “Nhưng nếu Viện Viện thích vẽ tranh, có thể coi như là rèn luyện sở thích…”

Chu San San muốn nói chuyện phiếm một hồi, nhưng Tần Uyển lại có vẻ thiếu hứng thú, mà Tần Hàn cũng không thèm để ý đến cô ta nên họ cùng nhau rời đi.

Ngay khi Chu San San vừa rời đi, Tần Uyển nói với Tần Hàn: “Anh, người phụ nữ này không tốt đâu, sau này chúng ta đừng giao du qua lại với cô ta làm gì…”

“Uyển Uyển không thích cô ấy à?” Tần Hàn nhướng mày.

“Dạ…” Tần Uyển gật đầu khẳng định: “Chị ta nói xấu Viện Viện, vừa rồi cô ta nhìn anh bằng ánh mắt không có ý tốt, anh là của em, em không muốn để cô ấy nhìn…”

Nghe vậy, tâm trạng của Tần Hàn cũng tốt hơn: “Được, được, Uyển Uyển nói cái gì cũng đúng hết…” Anh vui vẻ cười nói.