Chương 2: Tần gia có em gái nhỏ (2)

Ăn sáng xong, bốn người bắt đầu tranh cãi về việc ai là người đưa Tần Uyển đến trường. Còn Tần Uyển cách đó không xa bình tĩnh nhìn bốn người đàn ông ngây thơ đấu khẩu. Nửa tháng nay, sáng nào cũng vậy, cô cũng quen rồi.

Bản thân cô đã chuẩn bị xong mà bốn người đàn ông vẫn còn cãi nhau, Tần Uyển chỉ có thể giả bộ tức giận nói: “Các anh mà còn như vậy thì để em tự mình đến trường, không cần các anh đưa đi nữa!” Bốn người đàn ông thấy Tần Uyển tức giận, nhất thời không dám cãi nhau nữa, vẻ mặt lấy lòng nhìn cô.

Ánh mắt Tần Uyển quét qua một vòng rồi nói: “Lát nữa anh cả có cuộc họp, anh hai có ca phẫu thuật, anh tư chuẩn bị tham gia buổi trình diễn thời trang, vậy anh ba đưa em đi học nhé…”

Nghe vậy, Tần Minh cười tươi như hoa, đắc ý liếc nhìn ba người kia: Nhìn đi, người mà em gái thích nhất là tôi!

Sắc mặt của ba người kia có chút khó coi, nhưng bởi vì Tần Uyển đang ở đây, nên họ không dám nổi giận với Tần Minh, chỉ có thể âm thầm chịu đựng. Thế là trước ánh mắt hâm mộ xen lẫn ghen tị và thù hận của ba người kia, Tần Minh nguyên ngang đưa Tần Uyển đi học.

Đến cửa lớp, Tần Uyển đang định đi vào, Tần Minh đột nhiên gọi cô lại: “Uyển Uyển…”

Tần Uyển quay đầu nghi hoặc nhìn anh: “Anh ba, còn có chuyện gì ạ?”

“Chiều nay Uyển Uyển có lớp thể dục phải không?” Tần Minh cười híp mắt nói.

“Vâng… sao vậy ạ?” Khuôn mặt Tần Uyển lộ ra vẻ khó hiểu.

“Uyển Uyển đừng đi, đến văn phòng của hội học sinh tìm anh nhé…” Tần Minh nói.

Tần Uyển vừa định hỏi tại sao thì đột nhiên nhớ tới trong cốt truyện mà hệ thống cung cấp, hàng tuần mỗi khi có tiết thể dục,Tần Uyển đều cùng Tần Minh ở nơi vắng người làm không ít chuyện, nghĩ đến đây, mặt cô không tự chủ mà đỏ lên, ngoài miệng lại tìm cớ để từ chối: “Nhưng mà… cũng lâu rồi em không đến lớp thể dục…”

Tần Minh dỗ dành cô: “Nhưng Uyển Uyển à, em xem thời tiết hôm nay nóng như vậy, nắng buổi chiều càng gắt hơn, da em lại mỏng manh như vậy, lỡ bị cháy nắng thì sao? Còn nữa…” Giọng điệu của Tần Minh bỗng dưng trở nên mập mờ: “Cũng lâu rồi anh ba chưa cùng Uyển Uyển ở chung một mình, Uyển Uyển nhẫn tâm với anh ba vậy sao?”

Trong khoảng thời gian này, Tần Minh đang bận về một hạng mục ở công ty, hai người thật sự đã lâu không ở riêng, đối mặt với lời thỉnh cầu đáng thương của Tần Minh, Tần Uyển ngượng ngùng gật đầu đồng ý.

Tần Minh nở nụ cười hài lòng: “Uyển Uyển ngoan quá... Được rồi... Vào lớp đi... Tiết học sắp bắt đầu rồi…”

Tần Uyển ngồi vào chỗ của mình, bạn cùng bàn của cô là một cô gái đáng yêu tên Chu Viện Viện. Nhìn thấy Tần Uyển, Chu Viện Viện mở miệng bát quái: “Uyển Uyển, đó là anh trai của cậu hả?””

“Đúng vậy…” Tần Uyển gật đầu.

“Tuyệt thật đấy, thật hâm mộ cậu vì có anh trai đẹp trai như vậy, hơn nữa anh ấy chính là đại thần của trường chúng ta, nếu mà anh ấy có thể làm bạn trai tớ dù chỉ trong một giờ thì đời này tớ chết cũng không luyến tiếc… ” Chu Viện Viện mê trai nói. Tần Uyển nhìn cô bạn với vẻ bất lực.

Thời gian buổi sáng trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái đã đến buổi trưa, Tần Uyển và Chu Viên Viên ăn cơm ở nhà ăn của trường như thường lệ. Các món ăn ở nhà ăn rất phong phú, vừa bổ dưỡng, vừa hợp khẩu vị của sinh viên nên rất được ưa chuộng.

Tần Uyển thấy Chu Viện Viện không ngừng gắp đồ ăn vào đĩa của mình, không nhịn được nói: “Viện Viện, nhiều như vậy thì cậu ăn có hết được không đấy?” Đồ ăn trong đĩa của cô nàng còn nhiều hơn cả đồ ăn trong đĩa của nam sinh.

“Đương nhiên tớ có thể…” Chu Viên Viện kiêu ngạo nói.

Thế là Tẩn Uyển ngồi nhìn Chu Viện Viện ăn từng món trong đĩa của mình, cuối cùng quét sạch hết không chừa lại một chút nào. Đôi khi Tần Uyển buồn bực tự hỏi: Chu Viện Viện nhìn nhỏ nhắn, sao có thể ăn nhiều vậy nhỉ? Hơn nữa ăn còn không tăng cân, điều này khiến cô rất hâm mộ.

Sau bữa trưa không bao lâu, Tần Uyển nhận được tin nhắn của Tần Minh [Bảo bối, anh đã xin cho em nghỉ buổi chiều rồi, nếu ăn no rồi thì đến tìm anh đi, anh trai em đói muốn chết rồi...]

Nhìn tin nhắn tràn ngập ý đồ tán tỉnh, Tần Uyển không khỏi đỏ mặt [Anh trai hư…]

Cô quay đầu nói với Chu Viện Viện: “Viện Viện, cậu về trước đi, mình muốn đi gặp anh mình một chút…”

“Biết mà, cậu muốn tìm tiền bối để học bổ túc, cứ đi đi, đừng để cho anh ấy đợi lâu…” Chu Viên Viên cười nói.

Môn vật lý của Tần Uyển hơi kém, phần lớn thời gian trên lớp thể dục là để Tần Minh “dạy bổ túc môn vật lý”, chuyện này ai cũng biết, cho nên Chu Viện Viện cũng không cảm thấy kỳ quái.

Tần Uyển và Chu Viện Viện tách ra ở cửa nhà ăn rồi đi về hai hướng ngược chiều nhau. Từ nhà ăn đến văn phòng của hội sinh viên mất năm phút đi bộ, hiện đang là giờ nghỉ trưa, văn phòng vắng lặng không có một bóng người.

“Anh? Anh ơi?” Cô ngập ngừng gọi vài lần, nhưng không ai trả lời.

Tần Uyển cảm thấy có chút nghi hoặc: Anh ấy đi đâu rồi?

Đúng lúc này, một bóng người cao lớn từ phía sau ôm lấy cô: “Đang tìm anh sao?” Giọng nói tươi cười của Tần Minh vang lên.

Tần Uyển giật mình, cảm giác được hơi ấm quen thuộc, cô quay đầu bất mãn nói: “Anh ba, anh làm em sợ đấy…”

“Là lỗi của anh ba khiến Uyển Uyển sợ hãi, nhưng nhìn cái bánh gato mà anh ba đem đến cho Uyển Uyển này, Uyển Uyển tha thứ cho anh ba lần này đi!”

Lúc này Tần Uyển mới nhìn thấy Tần Minh đang xách theo một chiếc hộp tinh xảo, đó là chiếc bánh cô yêu thích nhất trong cửa hàng bánh ngọt.

“Bánh mousse ô mai!” Hai mắt Tần Uyển sáng lên, cô kéo tay Tần Minh tiến vào văn phòng hội trưởng hội học sinh.