Chương 12: Tần gia có em gái nhỏ (12)

Năm ba cấp ba, việc học của học sinh bắt đầu trở nên bận rộn, tất cả đều đang tất bật chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học năm sau.

Tần Uyển ngủ gục trên bàn. Hôm qua cô lại bị mấy anh làm đến tận khuya, hại cô hôm nay không có tinh thần đi học, chỉ đành phải tự véo bản thân để có thể duy trì tỉnh táo. Rốt cục cũng đến giờ chuyển tiết, cuối cùng cô có thể ngủ được một lúc rồi.

Vừa chợp mắt được mười phút thì tiếng chuông vào lớp đáng ghét vang lên. Tần Uyển bật dậy, vỗ vỗ vào mặt để lấy lại sự tỉnh táo. Tiết này là tiết của giáo viên chủ nhiệm, tuyệt đối không được ngủ gật.

Giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp, thấy tất cả học sinh trong lớp đều chỉnh tề, tinh thần cũng tốt, liền gật đầu hài lòng. Ông bước lên bục giảng, hắng giọng mở miệng: “Chào các em, hôm nay có một học sinh mới chuyển đến lớp chúng ta. Chúng ta hãy chào đón học sinh mới bằng một tràng pháo tay nồng nhiệt nào…”

Các học sinh vỗ tay hoan nghênh, đưa mắt nhìn về phía cửa, chỉ nhìn thấy một cô gái dáng vẻ ngọt ngào bước vào, cười có chút ngượng ngùng: “Xin chào mọi người, tớ tên là Mục Hiểu Nguyệt, tớ mới chuyển đến đây, sau này mong được mọi người giúp đỡ nhiều hơn…” Giọng cô nhẹ nhàng và dịu dàng, làm cho người khác lập tức có cảm tình.

Khi các nam sinh nhìn thấy cô, mắt họ sáng rực lên: hóa ra là một cô gái xinh đẹp... Khó trách các bạn nam kích động nhu vậy, ban tự nhiên vốn có nhiều nam hơn nữ, đặc biệt là lớp của họ, nữ sinh chưa tới mười người, vất vả lắm mới có thêm một bạn nữ chuyển vào, đã thế lại còn rất xinh đẹp, sao có thể không hào hứng cho được?

Tần Uyển nheo mắt nhìn cô gái: Đây không phải là nữ phụ của thế giới này sao? Không nghĩ gặp cô ta sớm như vậy. Thông qua cốt truyện từ hệ thống, cô biết Mục Hiểu Nguyệt không hề đơn thuần và ngây thơ như vẻ bề ngoài, mà về bản chất là người có lòng dạ độc ác!

Cô ta sinh ra trong một gia đình bình thường, bố mẹ là công nhân sản xuất theo dây chuyền, thật thà, tốt bụng, lương của hai vợ chồng tuy ít nhưng cũng đủ lo cho gia đình ba người. Hơn nữa, hai vợ chồng rất yêu thương cô con gái duy nhất của mình, có gì tốt đều dành hết cho cô ta, tận lực thỏa mãn yêu cầu của cô ta.

Đáng tiếc là, Mục Hiểu Nguyệt một chút cũng không biết ơn cha mẹ. Mỗi lần nhìn các bạn xung quanh mặc quần áo mới, giày mới, có xe đưa đón tan học, rồi nhìn những thứ mình mặc đều là hàng rẻ tiền bán đầy đường, khi đi học thì bố đều cưỡi chiếc xe đạp hỏng đưa đón, cô ta lập tức tỏ ra ghen tị: Dựa vào cái gì mà người ta có được cuộc sống tốt còn cô ta lại phải sống nghèo khổ? Thật là không công bằng!

Mục Hiểu Nguyệt không cam tâm, cô ta lợi dụng vẻ đẹp của mình để giả vờ yếu đuối, nhận được rất nhiều thứ tốt từ các nam sinh giàu có trong lớp. Nhìn thấy các nam sinh lần lượt vây quanh cô ta, các nữ sinh tràn đầy ghen ghét, trên mặt cô ta dù không biểu lộ ra nhưng trong lòng thì vô cũng đắc ý.

Nhưng cô ta còn muốn nhiều hơn thế. Mong ước lớn nhất của Mục Hiểu Nguyệt chính là kết hôn với một người đàn ông giàu có, thoát khỏi cuộc sống như hiện tại. Nhưng để đạt được mục tiêu này, trước hết cô ta phải hòa nhập vào vòng của những người có tiền. Thế là cô ta học tập chăm chỉ, cuối cùng được nhận vào Đại học Đế Đô!

Mặc dù trường đã miễn hơn một nửa học phí và các chi phí phụ khác, phần còn lại gia đình họ cũng không đủ khả năng chi trả. Lúc đầu cha mẹ Mục muốn thuyết phục Mục Hiểu Nguyệt từ bỏ, nhưng làm sao cô ta có thể cam lòng? Cô ta khóc lóc, cãi vã, thậm chí còn lấy cái chết ra đe dọa, hai vợ chồng không còn cách nào khác đành phải đồng ý. Họ lấy hết tiền tiết kiệm và vay mượn từ người thân, bạn bè, cuối cùng cũng gom góp đủ số tiền học phí còn lại.

Tần Uyển đột nhiên tò mò: Mục Hiểu Nguyệt dùng phương pháp gì để dụ dỗ đám nam sinh này? Cô ta dùng lại trò cũ? Hay là làm những thứ mà những tên nhóc con nhà giàu này chưa từng thấy qua? Đừng dại dột như vậy chứ!

Trong lớp chỉ còn một ghế trống ở sau lưng Tần Uyển, Mục Hiểu Nguyệt liền ngồi ở đó. Một tiết học nhanh chóng trôi qua, Tần Uyển vừa định nằm sấp xuống tiếp tục ngủ, Mục Hiểu Nguyệt ngồi phía sau vỗ vai cô, Tần Uyển quay đầu lại nghi ngờ nhìn cô ta.

Mục Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng nói: “Chào cậu, tớ là Mục Hiểu Nguyệt, tớ mới chuyển đến đây nên không biết nhiều về lớp mình, cậu có thể giới thiệu cho tớ một chút được không?”

Tần Uyên không muốn tiếp xúc quá nhiều với cô ta, nhưng người t đã hỏi thì cũng nên trả lời vài câu, cho nên cô giới thiệu sơ qua tình hình trong lớp cho cô ta nghe.

“Cảm ơn cậu nhé… Chúng ta có thể làm bạn được không?” Vẻ mặt Mục Hiểu Nguyệt mang theo sự chân thành.

Tần Uyển gật đầu: “Tớ tên là Tần Uyển…”

“Tuyệt quá, vậy là từ nay về sau tớ có bạn rồi…” Mục Hiểu Nguyệt vui vẻ cười nói.

Hết một ngày, cô gái “tốt bụng yếu đuối” Mục Hiểu Nguyệt đã giành được cảm tỉnh của hầu hết các bạn trong lớp, nhưng Chu Viện Viện lại không thích cô ta.

“Uyển Uyển, tớ không thích cái cô Mục Hiểu Nguyệt này, tớ cảm thấy cô ta có vẻ giả tạo…” Chu Viện Viện cau mày nói.

“Giả tạo? Sao cậu nghĩ thế?” Tần Uyển nhướng mày.

“Vừa rồi cô ta đi ngang qua lớp trưởng, lớp trưởng chỉ vô tình đυ.ng phải cô ta thôi, rõ ràng là rất nhẹ, nhưng cô ta lại ra vẻ rất đau đớn, khiến lớp trưởng cảm thấy áy náy, cô ta rõ ràng không phải là hạng người tốt lành gì…” Chu Viện Viện tức giận nói.

“Vậy thì sao Viện Viện không nhắc nhở lớp trưởng một câu?” Tần Uyển cười nói.

“Thôi thôi tớ không dám đâu. Lần trước, tớ mới đi học muộn có một phút mà lớp trưởng đã nhớ tên tớ rồi, tớ bảo cậu ta sắp xếp rồi tha cho tớ một lần thôi cũng không chịu, khiến tớ bị chủ nhiệm lớp gọi đến văn phòng để làm bản tường trình...” Chu Viện Viện nhớ tới lần đó liền tức giận không thôi.

Tần Uyển buồn cười nhìn cô: Trẻ con quá cơ…

Lúc này, Chu Viện Viện mới lo lắng nói: “Uyển Uyển, cậu cảm thấy bộ dạng này của tớ có khó coi không?”

“Không hề nha... Viên Viện rất đáng yêu…” Tần Uyển nhịn không được véo má cô bạn.

Chu Viện Viện không yên tâm hỏi: “Nhưng không phải cậu và cô ta là bạn sao? Mà tớ không thích cô ta thì phải làm sao đây?”

“Tớ với cô ta chỉ là mối quan hệ bạn bè xã giao bình thường thôi, chỉ có cậu mới là bạn thân nhất của tớ. Nếu cậu không thích cô ta thì cùng lắm về sau ít nói chuyện với cô ta là được…” Tần Uyển nói.

Chu Viện Viện thở phào nhẹ nhõm, sau đó cao hứng nói: “Uyển Uyển, trước trường học mới mở một quán bún thập cẩm cay, nghe nói rất ngon, chúng ta đi ăn thử đi…”