Chương 8: Cuộc Gọi 2
Nhất định là Vân Xu đã giở trò lừa gạt anh cả, cái giọng nói trong trẻo như âm thanh của thiên nhiên đó lại là của nàng ta, thật lãng phí.
Vân Xu cầm điện thoại với vẻ mặt thất thần, không hiểu đối phương nói gì.
"Ngươi đang nói gì vậy?"
Trì Hiền cười lạnh, vẫn còn giả bộ cơ đấy,nàng ta bắt máy không phải muốn nói với nhà họ Trì rằng quan hệ của nàng và Trì Châu đang rất tốt hay sao.
"Ta mặc kệ ngươi đang suy tính tâm cơ gì, tốt nhất là từ bỏ đi. Dù sau này anh cả có đưa ngươi về, ba mẹ và ta cũng sẽ không thừa nhận ngươi là người nhà họ Trì đâu. Em gái ta chỉ có duy nhất Trì Tiêu Tiêu, ngươi tốt nhất nên hiểu rõ. "
"Đừng tưởng rằng chỉ cần anh cả thừa nhận ngươi thì mọi chuyện sẽ thuận buồm xuôi gió!"
Trì Hiền hung hăng cúp máy.
Mẹ Trì ngập ngừng:
"Tiểu Hiền, ngươi vừa rồi có phải có chút quá lời không?"
Đứa nhỏ đó cái gì cũng chưa nói mà .
Trì Hiền trợn tròn mắt:
"Mẹ à, ngươi đừng bị giọng điệu ngây thơ vô tội của nàng ta lừa gạt. Mẹ nghĩ thử xem anh cả là người có tính cách như thế nào. Hắn sẽ tùy tiện thân thiết với người khác như vậy sao? Chắc chắn là Vân Xu kia đã giở thủ đoạn."
Mẹ Trì nghĩ cũng đúng, tính khí của Trì Châu ngay cả bà cũng không thể chịu nổi, sao có thể vừa gặp mặt Vân Xu lại có thể quan hệ tốt như vậy.
Trì Tiêu Tiêu nghe cuộc nói chuyện của hai mẹ con hai người, nghĩ đến dáng vẻ nghiêm túc của Trì Châu, trong lòng không khỏi có chút trống rỗng, chẳng lẽ Trì Châu là loại người dễ bị lừa gạt như vậy sao?
Trì Châu đang thu quần áo trên ban công của phòng ngủ, sợ làm phiền Vân Xu nghỉ ngơi, cố ý đóng cửa lại, nên hoàn toàn không nghe thấy tiếng động trong phòng khách.
Khi hắn xong việc và bước vào phòng khách, lièn thấy Vân Xu, người đáng lẽ đang say giấc, lại trầm mặc ngồi trên sofa, cúi đầu và trên tay cầm điện thoại di động của hắn .
Trì Châu trong lòng “đing” một tiếng, Vân Xu thường là dáng vẻ này khi hai người chưa quen biết, sau khi thân quen rồi thì nàng không còn như vậy nữa, hắn liếc nhìn màn hình điện thoại tối đen rồi âm thầm tiến lại gần cô.
"Xu Xu, sao lại dậy rồi? Không ngủ thêm một lát sao?"
Vân Xu chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt như sao lấp lánh kia lại như giăng đầy sương mù buồn bã, Trì Châu thấy như tan nát cõi lòng.
“Xảy ra chuyện gì sao?”
Hắn kiềm chế cảm xúc và bước chân nôn nóng của mình.
“Anh à, vừa rồi có người gọi tới.”
Vân Xu buồn bã nói
“Hắn nói ta giở thủ đoạn với ngươi, còn nói không thừa nhận ta là người nhà họ Trì.”
"Anh à, ngươi sẽ bỏ rơi ta sao?"
Trì Châu là người nhà họ Trì, nhưng Trì gia đã phủ nhận thân phận của cô, vậy Trì Châu có còn là anh trai của nàng nữa không?
Nghĩ đến việc Trì Châu rời xa mình, trái tim Vân Xu liền tràn ngập nỗi buồn.
Nàng không muốn rời xa Trì Châu.
Giống như một đóa hoa xinh đẹp mỏng manh bất ngờ gặp phải sương tuyết, tâm tình Vân Xu dần trầm xuống, Trì Châu toàn thân phát lạnh, hắn sợ em gái mình sẽ trở lại dáng vẻ như khi họ lần đầu gặp mặt, không một tia tức giận, thật không dễ dàng gì hắn mới có thể khiến gương mặt nàng rạng rỡ nụ cười như hiện tại.
Vậy mà Trì Hiền lại gần như dễ dàng phá hỏng mọi nỗ lực của hắn trong bao ngày qua.
Trì Châu trong lòng nhanh chóng đưa ra quyết định, hắn nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy vai em gái
"Xu Xu, hắn ta chỉ là một người không quan trọng, đừng để ý hắn ta, tuy là anh em nhưng ta và hắn không mấy gần gũi, quan hệ cũng bình thường, hắn trước nay đều không thể thay đổi bất kì quyết định nào của ta."
Lời này không phải là nói dối, khi còn nhỏ, họ một người theo ba Trì, một người không theo mẹ Trì thì cũng ở bên ông bà nội, khi lớn lên, Trì Châu trực tiếp đến làm việc ở công ty, hắn thiếu điều muốn coi công ty như nhà ở, thời gian hai người gặp mặt còn ít hơn hồi nhỏ.
Tình cảm giữa họ còn lạnh nhạt hơn cả anh em trong những gia đình bình thường.
“Ngươi mãi mãi là em gái yêu quý của ta, dù là ai đang nói bậy bạ bên tai ngươi, ngươi cũng đừng tin họ, ta sẽ luôn bảo vệ ngươi, ta xin hứa.”
Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng vang lên, mang theo sự trân trọng vô giá mà không gì có thể so sánh được.
Có lẽ thái độ của Trì Châu quá cứng rắn, hoặc có lẽ hai từ "bảo vệ" này đã chạm vào sâu thẳm trái tim của Vân Xu, lệ trong khóe mắt nàng trực tuôn trào, cố gắng kìm nén để không phát ra âm khóc nơi cổ họng.
"…Anh à, nếu ngươi xuất hiện sớm hơn thì thật tốt quá ..."
Trì Châu sững người một chút rồi vỗ nhẹ lưng Vân Xu, dịu dàng dỗ dành cô.
Ánh mắt hắn sâu thẳm như đêm tối, phảng phất vài tia hỗn tạp mịt mùng.
Có vẻ như gần đây Trì Hiền quá mức rảnh rỗi, mới làm ra chuyện này, vậy thì đóng băng thẻ của cậu ta, để cậu ta ở nhà nghiền ngẫm cho tỉnh táo.
Thời thơ ấu của Vân Xu cũng phải nhanh chóng điều tra, hắn muốn xem xem những kẻ nào đã từng bắt nạt em gái mình.
Hắn sẽ từng chút từng chút một mà đòi về.