Sắc mặt Trì Châu giống như mây đen lúc mưa bão, nếu hắn thật sự thiên vị Vân Xu, Trì Tiêu Tiêu đã bị hắn bắt ép rời khỏi nhà họ Trì từ lâu rồi.
Trong lòng mỏi mệt khó diễn tả lại thành lời, cha Trì ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, Trì Hiền và mẹ Trì chỉ trích hắn không màng tình thân, mà Trì Tiêu Tiêu thì ra vẻ áy náy, nhưng từ trước tới nay lại chưa từng ngăn không cho hai người nói.
Đến bây giờ họ cũng chưa từng hỏi một câu, tình huống bây giờ của Vân Xu như thế nào.
Trong đầu Trì Châu đột nhiên xuất hiện một vấn đề, nhà họ Trì như vậy Vân Xu thật sự muốn trở về ư? Hắn chỉ muốn Vân Xu khôi phục lại thân phận tiểu thư nhà họ Trì nhưng chưa từng hỏi Vân Xu có muốn trở vêv hay không.
Có lẽ giờ là lúc nên hỏi ý kiến của Vân Xu.
“Trì Hiền, ta thấy thất vọng cho biểu hiện hôm nay của ngươi.”
Ánh mắt Trì Châu sâu thẳm, cảm xúc không rõ:
“Lúc trước ngừng thẻ của ngươi, ta nghĩ rằng ngươi sẽ xem xét lại hành vi của mình, bây giờ xem ra là ta đã mong chờ quá nhiều rồi.”
“Hy vọng sau này ngươi sẽ không hối hận về những lời nói, hành động mình đã làm.”
“Cha, mẹ, không còn sớm nữa, ta đi trước.”
Trì Châu không do dự xoay người rời đi, tiếp tục ở lại đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Mẹ Trì tức giận đập sô pha, nào còn có phong thái của quý phu nhân: “Thằng con trời đánh! Láo lếu!”
Trì Tiêu Tiêu vội vàng vuốt lưng giúp mẹ Trì:
“Mẹ à, đừng tức giận, anh cả hắn chỉ...Chỉ nhất thời kích động thôi.”
Lời này đến cả Trì Tiêu Tiêu cũng không tin, từ trước đến nay Trì Châu đều được coi như đại diện của lý trí, không thể phủ nhận, lời nói việc làm của hắn đã dọa được nàng.
“Mẹ, nếu không hay là để ta rời đi đi.”
Trì Tiêu Tiêu tự giễu nói:
“Vân Xu mới là con gái nhà họ Trì, ta chỉ là hàng giả thôi, chờ nàng trở lại, mâu thuẫn giữa mọi người và anh cả cũng sẽ biến mất.”
Trì Hiền vứt lời nói khó hiểu của đại ca ra sau đầu, an ủi nàng:
“Tiêu Tiêu, đừng nói bậy, ngươi mới là người nhà họ Trì mà chúng ta chấp nhận.”
“Đúng vậy.”
Mẹ Trì nắm chặt lấy tay của con gái, đây là đứa trẻ nàng một tay nuôi lớn từ lúc còn bi bô tập nói, ai cũng không thể đuổi Tiêu Tiêu đi:
“Ngươi yên tâm, có mẹ ở đây, ai cũng không thể lay chuyển được địa vị của ngươi!”
Trì Tiêu Tiêu cảm động dụi đầu vào trong ngực của mẹ, nhịn không được làm nũng giống như trước đây:
“Ta biết mà, mẹ là tuyệt nhất.”
Mẹ Trì yêu thương vỗ vỗ nàng, sau đó nhớ đến múc đích đêm nay của mình không thành, lại bực bội.
Trì Châu rời đi khỏi căn nhà họ Trì nghẹt thở, trở lại nơi ở của hắn và Vân Xu.
Chìa khóa cắm vào ổ đứng im, Trì Châu im lặng rút chìa khóa, hắn đi cửa thang lầu bên cạnh, tùy ý dựa vào tường, ngón tay thon dài động đậy, một điếu thuốc lòi ra từ trong hộp thuốc, hắn cúi đầu ngậm lên.
Bật lửa mỏng manh, ngọn lửa bốc cháy lên, thuốc lá được châm.
Rất ít người biết Trì Châu hút thuốc, người nhà họ Trì luôn cho rằng hắn mạnh mẽ không có điểm yếu, nhưng thực tế hắn cũng cảm thấy đau khổ, có lúc không chịu nổi áp lực, chỉ là những thứ đó bị giấu ở nơi không ai nhìn thấy.
Vào ban đêm khi không thể ngủ được, hắn sẽ châm điếu thuốc lá, từ từ chịu đựng đêm dài, có khi là một điếu, có khi là một hộp.
Mấy năm nay Trì Châu rất ít khi hút thuốc để giảm áp lực, nhưng đêm nay hắn cần phải có hương vị nicotin.
Không biết qua bao lâu, bảy tám cái đầu lọc thuốc rơi xuống, Trì Châu lại đứng ở ngoài cửa thêm một lúc nữa, chờ đến khi mùi khói thuốc trên người bay đi mới mở cửa.
Vân Xu vốn phải đang ngủ trên giường lại ngồi ở trên sô pha, cánh tay trắng nõn nà ôm đầu gối, cái đầu ngỏ gật gù, rõ ràng đã rất buồn ngủ.
Trì Châu sững sờ ở tại chỗ.
Vân Xu nghe được tiếng động, cố gắng hết sức quay đầu nhìn lại, khi phát hiện Trì Châu đã trở về, ý cười lộng lẫy trong đôi mắt của nàng từ từ nở rộ, làm màn đêm cũng phải choáng ngợp bởi vẻ đẹp này, cũng làm choáng ngợp cả Trì Châu.
“Anh trai.”
Vân Xu ngọt ngào gọi hắn:
“Ngươi đã về rồi.”
Trì Châu rũ mắt:
“Xu Xu, sao còn chưa ngủ?”
Vân Xu ấm ức nói:
“Trong nhà chỉ có một mình ta, ta không ngủ được, ta muốn anh trai ở bên cạnh ta”
Sau khi Trì Châu rời đi, Vân Xu đã thử nhắm mắt đi ngủ, nhưng phòng ở trống vắng cô đơn xâm nhập nàng, đã quen với ngày tháng có người ở phòng bên cạnh, Vân Xu không thể ở nhà một mình được.
Một người ở trong phòng là trống vắng, đáng sợ, là bị vứt bỏ.
Vẻ mặt lạnh lùng cứng nhắc của Trì Châu mềm xuống, sự mỏi mệt ẩn giấu trong lòng được sự ỷ lại thân thiết của Vân Xu xóa mờ, hắn ngồi vào bên cạnh em gái mình, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài suôn mượt của nàng.