Sau khi cuộc họp kết thúc, thư ký còn chưa kịp nói với chủ tịch chuyện Quý Thừa Tu đang ở phòng làm việc của hắn, Trì Châu đã bước vào thang máy, cho nên lúc này vẻ ngạc nhiên trên gương mặt hắn vô cùng chân thực.
Lúc cửa được đẩy ra, Vân Xu đã quay đầu lại, thấy Trì Châu trở về, nhanh chóng nhào vào lòng hắn, ngẩng đầu mỉm cười gọi hắn:
“Anh.”
Sắc mặt Trì Châu chớp mắt trở nên dịu dàng, hắn vỗ đầu em gái:
“Xin lỗi, để ngươi đợi lâu.”
Vân Xu lắc đầu, công việc của Trì Châu vốn bận rộn, nàng chờ thêm một lúc cũng không sao hết.
Quý Thừa Tu cũng bước qua, mỉm cười chào hỏi:
“A Châu, đã lâu không gặp.”
Trì Châu miễn cưỡng cong môi với hắn, ai cũng có thể nhìn ra lúc này hắn rất khó chịu, em gái mà mình dốc lòng bảo vệ lại trò chuyện nhiệt tình với người khác, lý trí biết rõ nàng có thể quen thêm vài người là chuyện tốt, nhưng du͙© vọиɠ độc chiếm của người làm anh lại điên cuồng nhảy nhót, em gái vốn chỉ mỉm cười với hắn, bây giờ lại có thêm một người tranh giành sự chú ý của em gái.
Cảm giác chua xót của cha già.
Quý Thừa Tu xem như không phát giác sự bất mãn của Trì Châu, hắn vẫn còn ghen tỵ ban nãy Vân Xu nhào vào lòng Trì Châu đấy.
Vân Xu chạy sang bên cạnh dọn dẹp đồ đạc cần phải mang đi, Quý Thừa Tu giải thích với Trì Châu nguyên nhân mình xuất hiện ở đây.
“Lần trước chú hai duỗi tay đến sản nghiệp của ta ở thành phố A, ông cụ rất bất mãn, thẳng thừng cảnh cáo ông ta trong cuộc họp gia đình, vừa khéo đỡ cho ta phải ra tay.”
Quý Thừa Tu biết ông nội muốn hắn nương tay, nếu không khi hắn ra tay, không chỉ cảnh cáo đơn giản như vậy đâu.
“Tối nay vốn định tìm ngươi đi thư giãn một chút, lại bất ngờ gặp được Vân Xu.”
Lúc đọc cái tên đó, nụ cười của Quý Thừa Tu không còn công thức hóa như trước đây nữa, nhiều hơn vẻ chân thành dịu dàng.
Hai người trò chuyện, khóe mắt lại chăm chú nhìn người cách đó không xa, Vân Xu vẫn đang vui vẻ đóng gói đồ ăn vặt, dáng vẻ không lo không nghĩ này khiến trái tim của hai người mềm nhũn.
Quá đáng yêu.
Quý Thừa Tu ra hiệu cho Trì Châu đi qua một bên, đè thấp giọng hỏi:
“Nếu Vân Xu là em ruột của ngươi, tại sao không công khai thân phận của nàng.”
Trong quá trình trò chuyện với Vân Xu, hắn biết được không ít chuyện, cũng biết Trì Châu đã đón Vân Xu về được một khoảng thời gian.
Sắc mặt Trì Châu u ám, tất nhiên hắn muốn công khai với tất cả mọi người Vân Xu là em gái hắn, nhưng trong lòng Vân Xu vẫn còn nút thắt chưa gỡ, hắn không muốn nàng không vui, chỉ là Trì Châu đã tìm rất nhiều bác sĩ tâm lý, nhưng không hài lòng với ai cả.
Nhà họ Trì đứng đầu thành phố A, nhưng so với cả nước thực lực vẫn có hạn, Trì Châu tin nếu cho hắn thời gian, hắn nhất định sẽ không ngừng nâng cao thực lực của nhà họ Trì, nhưng giai đoạn hiện nay có một vài tài nguyên cao cấp hắn thật sự không có cách nào.
Nhà họ Quý là gia tộc số một số hai ở Ma Đô, bác sĩ tâm lý mà Quý Thừa Tu có thể tiếp xúc, chắc chắn rất ưu tú.
Nhưng...
Quý Thừa Tu phát giác cảm xúc của Trì Châu, đảm bảo lên tiếng:
“Yên tâm, chỉ cần là chuyện của Vân Xu, ta nhất định sẽ cố hết sức.”
Sắc mặt của người làm anh như Trì Châu lại càng thêm u ám, bạn thân thật sự không chút che giấu tâm tư của hắn.
Hắn biết Quý Thừa Tu lo lắng cho Vân Xu, đối mặt với sự xinh đẹp tuyệt vời này không ai là không dao động.
Hai người quen biết nhiều năm, Trì Châu vẫn tin tưởng nhân phẩm của bạn thân, Quý Thừa Tu trước giờ vẫn luôn giữ mình trong sạch, đời sống riêng tư sạch sẽ, kế thừa gia tộc còn sớm hơn hắn, gần như không tìm ra sai sót nào.
Nhưng một khi đặt vào vị trí người theo đuổi em gái, Trì Châu nhìn hắn chỗ nào cũng không thuận mắt, ước gì vĩnh viễn ngăn cách người này với em gái ngây thơ của mình.
Tình bạn nhiều năm trước mặt em gái chẳng đáng nhắc đến.
Trong lòng suy nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng Trì Châu vẫn lựa chọn để hai người tiếp xúc, Vân Xu là một cá thể độc lập, Trì Châu không thể làm ra những chuyện không màng đến nguyện vọng của nàng được, cuộc đời của nàng thuộc về chính mình, trách nhiệm của một người anh như hắn là ngăn chặn tất cả những thứ sẽ tổn thương em gái.
Mà Quý Thừa Tu thật sự khiến Vân Xu vui vẻ.
Trải qua suy nghĩ cẩn thận, Trì Châu châm chước lộ ra một ít tình huống của Vân Xu, hắn hi vọng Quý Thừa Tu có thể giúp đỡ tìm bác sĩ tâm lý thích hợp.
“Quả thật ta có quen với một vị nữ bác sĩ tâm lý xuất sắc, trở về ta sẽ liên lạc với nàng.”
Quý Thừa Tu nhanh chóng đồng ý, thậm chí còn đề nghị cho người giúp đỡ điều tra quá khứ của Vân Xu.
Trì Châu thở phào, nếu Quý Thừa Tu thật lòng thích Vân Xu, cứ để hắn theo đuổi đàng hoàng, nếu hắn dám ức hϊếp Vân Xu, Trì Châu chắc chắn sẽ không tha cho hắn.
Dù phải liều hết tất cả.