Khoảng thời gian kế tiếp, Vân Xu ngày nào cũng bám theo sau Trì Châu như cái đuôi nhỏ, vì vậy nhân viên của tập đoàn Trì thị đã phát hiện ra mặc dù lãnh đạo của mình luôn bày ra vẻ mặt sắc lạnh nhưng ở hắn lại phảng phất sự dịu dàng của gió xuân tháng ba.
Đặc biệt với những người được gọi lên văn phòng, mặc dù họ đã phạm lỗi nhưng Trì Châu cũng chỉ bình tĩnh chỉ ra lỗi sai.
Ai nấy cũng đều cảm động rơi nước mắt và cầu mong Trì tổng giữ trạng thái này lâu hơn một chút.
Vào một buổi chiều, Trì Châu đến phòng họp để họp với các cổ đông khác, văn phòng không có một bóng người.
Ở hành lang, nhân viên lễ tân đang dẫn một người đi vào văn phòng, ngoài mặt trông nàng rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại vô cùng kích động. Người đi sau là anh Quý, bạn của Trì tổng, hắn có quan hệ rất tốt với Trì tổng.
Anh Quý này trông rất điển trai, dáng người cao ráo, khuôn mặt nổi bật và hài hòa, khóe môi nở nụ cười ấm áp, nhìn rất dễ gần, là kiểu người khiến người khác có thiện cảm ngay từ cái nhìn đầu tiên.
So với Trì Châu luôn bày ra vẻ mặt lạnh lùng thì hoàn toàn là hai thái cực, nhiều người đều nghi ngờ làm thế nào mà hai người họ có thể trở thành bạn tốt của nhau.
Nhân viên lễ tân cũng từng thầm thắc mắc nhưng khi quay lưng đi thì ngay lập tức dẹp sự thắc mắc sang một bên. Một nhân viên như nàng quan tâm nhiều thế làm gì, chi bằng nhân thời gian này ngắm mấy anh đẹp trai nhiều một chút cho bổ mắt còn hơn.
"Anh Quý, bây giờ Trì tổng đang họp ở tầng trên, có lẽ một lúc nữa mới kết thúc."
Quý Thừa Tu quả rất giống với vẻ ngoài của hắn, đến cả lúc nói chuyện cũng khẽ nở nụ cười:
"Được, làm phiền cô Hoàng rồi."
Nhân viên lễ tân sững sờ, sao anh Quý lại biết tên của nàng nhỉ. Sau đó khi thấy hắn đang nhìn lướt qua thẻ nhân viên thì nàng mới chợt nhận ra. Thiện cảm dành cho hắn lại nâng lên một bậc, cho dù chỉ là một chuyện nhỏ nhưng được người khác để ý đến luôn là một điều rất vui.
Anh Quý quả là một người dịu dàng, không chỉ ở vẻ ngoài mà cả nội tâm cũng vậy.
“Đúng rồi, anh Quý vẫn còn một chuyện nữa.”
Nhân viên lễ tân chợt nhớ ra thông tin mà nàng đã quên truyền đạt lại.
“Cô Vân Xu, em gái của Trì tổng, khoảng thời gian này luôn ở bên cạnh Trì tổng. Bây giờ có lẽ nàng ấy đang nghỉ ngơi ở phòng khách.”
Nhân viên lễ tân nghĩ rằng vì Trì tổng và anh Quý là bạn bè nên việc cô Vân Xu gặp mặt anh Quý chắc chắn cũng không có vấn đề gì.
Ngày nào Vân Xu cũng theo Trì Châu đến công ty, theo lý mà nói thì các nhân viên đáng lẽ ra đều rất quen thuộc với nàng. Thế nhưng trên thực tế, cho đến lúc này ngay cả Vân Xu trông thế nào bọn họ cũng không biết rõ, chỉ biết rằng Trì Châu dành cho Vân Xu sự chiều chuộng đặc biệt.
Vốn dĩ có thêm một người không quan trọng cũng chẳng có gì, nhưng hành động của Trì Châu đã khơi dậy trí tò mò mạnh mẽ của mọi người. Vân Xu được bảo bọc càng kỹ thì mọi người càng muốn biết dáng vẻ thật sự của nàng. Nhưng ngặt nỗi Trì Châu lại bảo vệ người quá kỹ, hơn nữa Vân Xu cũng không hề muốn rời khỏi văn phòng.
Rất nhiều người hận không thể xông thẳng vào tháo khẩu trang và kính râm của đối phương rồi nhìn thật kỹ đối phương trông giống thần tiên phương nào mà lại khiến đại ma vương cưng chiều nàng như thế, đến cả nói chuyện cũng vô cùng dịu dàng.
Tuy nhiên, Trì Châu vẫn nghiêm nghị như cũ, mọi người cũng chỉ nghĩ vậy thôi chứ không ai dám tìm đến chỗ chết, sợ rằng ngày mai sẽ phải cuốn gói rời khỏi công ty.
“Ta hiểu rồi, cảm ơn đã nhắc nhở.”
Lúc đến Trì gia làm khách, vị tiểu thư của Trì gia không phải có tên này, Quý Thừa Tu có chút nghĩ ngợi, xem ra trong khoảng thời gian hắn trở lại Ma đô, người bạn tốt đã xảy ra khá nhiều chuyện.
Thấy tính tình của Quý Thừa Tu ôn nhu như lời đồn nên nhân viên lễ ân kể thêm những chuyện mà hắn đã làm cho Vân Xu lần trước.
Sau khi nghe lời kể của nhân viên lễ tân, Quý Thừa Tu càng thêm tò mò về cô Vân Xu này.
Hắn được dẫn vào văn phòng, trang trí bên trong văn phòng có chút khác so với lần trước hắn đến, đã được thêm vào không ít những đồ dùng dễ thương. Bên cạnh máy tính còn để một chậu cây xương rồng màu sắc rực rỡ, bên trên đang lặng lẽ nở những bông hoa trắng nõn.
Nghĩ đến cảnh Trì Châu với vẻ mặt nghiêm nghị và cây xương rồng dễ thương nhìn nhau, nụ cười trên mặt Quý Thừa Tu càng lộ rõ.
Có lẽ đây cũng là công lao của em gái, có thể thay đổi không gian riêng tư của Trì Châu như vậy chắc hẳn cô em gái này rất được hắn yêu thương.
Trong văn phòng không một bóng người, Quý Thừa Tu đoán rằng có lẽ em gái của Trì Châu đã có việc ra ngoài, hoặc đang nghỉ ngơi ở phòng khách. Mặc dù trong lòng rất tò mò nhưng hắn sẽ không vì chút cảm xúc này mà tự ý vào kiểm tra phòng nghỉ ngơi của bạn mình.