Chương 10: Về Nhà 2
Hắn sậm mặt lại và bước tới, thân hình cao lớn của Trì Châu đứng sau lưng Vân Xu, ánh mắt bí ẩn nhìn thư ký Đổng.
Thư ký Đổng lúc này mới định thần lại, vội vàng nhặt tài liệu dưới đất lên, nghiêm chỉnh đứng ở cửa, kìm lại ánh mắt muốn nhìn vào Vân Xu.
“Xu Xu, vào phòng sắp xếp quần áo của mình đi.”
Trì Châu nhẹ nhàng nói:
“Ta và thư ký có chuyện liên quan đến công việc cần bàn, tối đến ta sẽ bảo người mang đồ ăn của Trân Tu Các đến, người nhất định sẽ thích."
Người anh trai tự tin sớm đã biết rõ khẩu vị của em gái mình.
Vân Xu ngoan ngoãn gật đầu.
Thư ký Đổng cúi đầu, cố gắng che giấu sự kinh ngạc trong mắt. Đây có phải là tổng giám đốc của họ không, nói chuyện nhẹ nhàng như thể sợ đánh rơi túi xách trên đường đi.
Chủ tịch trong ấn tượng của hắn luôn là người bày ra vẻ mặt lạnh lùng và biết kiểm soát cảm xúc của bản thân, nếu không phải trong lúc đang làm việc thì cũng là lúc đang trên đường đến nơi làm việc, có thể gọi là một kẻ cuồng công việc.
Nhìn Vân Xu trở về phòng, sự dịu dàng trên khuôn mặt Trì Châu lập tức biến mất, và rồi không chút do dự, khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc và cứng nhắc nói:
"Vào đi, ta xem tài liệu trước, thời gian có hạn, chúng ta cố gắng mau chóng giải quyết."
Ừm, đây mới đúng là chủ tịch của họ, kiệm lời như vàng.
E rằng biểu cảm vừa rồi chỉ xuất hiện trước mặt cô Vân Xu mà thôi, là một thư ký thân cận của Trì Châu, thư ký Đổng rất rõ lịch trình làm việc của cấp trên, đến cả căn nhà này cũng là hắn giúp đặt mua.
Lúc mua căn nhà này, hắn không hiểu vì sao Trì tổng lại không đem người ta về Trì gia. Nếu trân quý em gái ruột thì lẽ ra nên ngay lập tức công khai thân phận. Nếu không hài lòng, vậy thì tại sao còn phải sống chung với nàng, Trì Châu không phải người sẽ khiến bản thân chịu uất ức.
Bây giờ khi gặp mặt Vân Xu, thư ký Đổng lập tức loại bỏ khả năng không hài lòng, một cô gái xinh đẹp tuyệt trần như thế có ai mà không thích chứ. Cho dù là người vô tình cứng nhắc nhất thì cũng sẽ mềm lòng trước nàng.
Thư ký Đổng nhớ lại ánh mắt giật mình khi mở cửa, nhịp tim lại lỡ nhịp lần nữa.
"Trong khoảng thời gian ta đi vắng, công ty thế nào rồi?"
“Mọi thứ vẫn đang hoạt động bình thường.”
Thư ký Đổng miễn cưỡng tập trung trở lại:
“Các báo cáo mà các bộ phận đưa lên đã được thông qua, đây là những tài liệu cần phải ký.”
"Lấy ra ta xem thử."
Thời gian lướt đi trong âm thanh thảo luận của hai người họ, đến khi mặt trời lặn ở phía tây thì công việc mới được xử lý xong.
"Trì tổng, sáng mai ta sẽ gửi những tài liệu còn lại đến văn phòng."
“Vất vả rồi.”
Trì Châu rất yên tâm về năng lực của thư ký Đổng, nếu không thì đã không coi hắn là trợ thủ thân cận, ngay cả địa chỉ ở đây cũng chỉ có thư ký Đổng biết.
Trì Châu muốn tách rời tất cả những thứ có thể làm tổn thương đến Vân Xu, cho dù đó là sự việc hay con người.
“Tối đến hãy đặt đồ ăn của Trân Tu Các và bảo họ mang đến đây.”
Trì Châu dặn dò sau đó thuần thục liệt kê ra một loạt tên đồ ăn, đây toàn là những món mà Vân Xu thích ăn.
Thư ký Đổng lấy cuốn sổ ghi chép lại, trong lòng cảm phục Trì tổng quả nhiên rất yêu thương cô Vân Xu, hắn chưa bao giờ thấy Trì tổng quan tâm đến người khác như vậy.
Nhưng nếu hắn có một đứa em gái xinh đẹp như vậy, hắn chắc chắn cũng sẽ nâng niu trong lòng bàn tay.
Trước khi ra về, thư ký Đổng lại giả vờ tình cờ liếc nhìn căn phòng đang đóng chặt cửa, trong lòng chợt lóe lên một tia tiếc nuối.
Sau khi thư ký rời đi, Trì Châu gõ cửa phòng Vân Xu, đợi một hồi nhưng không thấy ai mở cửa, cũng không nghe có người trả lời, hắn cẩn thận đẩy cửa ra thì phát hiện Vân Xu đang ngủ rất say.
Khuôn mặt trắng như tuyết vùi vào chiếc gối mềm mại giống như bức tranh người đẹp ngủ trong rừng đang hé mở.
Trì Châu yên tâm phần nào, ngày hôm qua hắn còn lo lắng không biết Xu Xu có quen giường hay không. Để nàng ngủ quen giường, hắn đã bảo người đưa hết đồ đạc ở thành phố b qua, bây giờ không còn thấy lạ nữa thì tốt rồi.
Hắn nhẹ giọng gọi em gái dậy, ở hắn không còn thấy vẻ nghiêm túc như khi bàn bạc công việc nữa.
Vân Xu thấy đau lưng mỏi cổ khi phải ngồi xe suốt nhiều giờ đồng hồ nên lúc này mới ngủ một giấc còn sâu hơn cả giấc ngủ trưa hàng ngày, một lúc sau nàng mới miễn cưỡng thức dậy.
Mái tóc bù xù, dáng vẻ mơ mơ màng màng nhìn ánh mắt dịu dàng của Trì Châu.
Sao em gái lại dễ thương thế này chứ.