Chương 2: Nữ đế

Thẩm Sở Ý từ nhỏ đã được giáo dục rằng việc này nàng không thể giúp, nhưng Cố Ánh Thần không ngừng cầu khẩn, cuối cùng còn cam đoan với nàng rằng, chỉ cần Ngu Thanh Hạm không có việc gì, con trai nhà họ Cố sẽ tự nguyện xin vào cung.

Thẩm Sở Ý rốt cuộc cũng không cưỡng lại được sự cám dỗ của việc Cố Ánh Thần vào cung, nàng trấn an Tĩnh Lâm Hầu, lại tìm mọi cách che mắt thiên hạ, kiếm một tử tù thay thế Ngu Thanh Hạm hành hình.

Ngu Thanh Hạm bình an vô sự, nhà họ Cố cũng giữ lời, đưa người vào hoàng cung, nhưng đáng tiếc người được đưa vào lại là con trai nhà họ Cố, nhưng không phải là trưởng nam Cố Ánh Thần, mà là con thứ Cố Vân Thâm, từ nhỏ được nuôi ở trang viên.

Điều nực cười hơn là, ngay ngày hôm sau khi Cố Vân Thâm tiến cung, nhà họ Cố đã tuyên bố hôn sự của Cố Ánh Thần với quận chúa Thanh Bình, con gái của Trấn Nam Vương.

Mà quận chúa Thanh Bình ấy, chính là Ngu Thanh Hạm đã khôi phục lại tên thật là Thẩm Hạm.

Thẩm Sở Ý phẫn nộ đến cực điểm, nhưng vì nghĩ đến tình nghĩa trước đây, cuối cùng nàng vẫn nén giận mà bỏ qua. Nào ngờ Cố Ánh Thần lại cả gan dám trộm binh phù, đi theo Trấn Nam Vương tạo phản! Bức cung triều đình!

Hắn đứng trên Kim Loan điện, mặt mày dữ tợn, lớn tiếng tố cáo những tội trạng đã được ngụy tạo.

Nàng làm xằng bậy sao? Nàng dựa quyền thế ép người sao? Nàng ép hắn vào cung sao? Nàng không biết phải trái sao?

Nàng có từng đã làm những việc như lời hắn nói? Nữ đế cao cao tại thượng bị áp giải khỏi ngai vàng, nghĩ trăm lần cũng không ra.

Có những người chỉ thích hợp nhìn từ xa, không thể chịu nổi khi nhìn gần.

Hoàng quyền đổi thay, Thái hậu bị ép thắt cổ tự vẫn, hoàng đế Thẩm Sở Ý bị giam giữ trong một sân nhỏ, cuối cùng nhảy giếng mà chết.

Nàng đã đánh mất giang sơn thái bình mà phụ hoàng giao cho nàng, khiến mẫu hậu sống cuối đời không yên ổn, nàng hối hận vì không nhìn rõ người, càng căm hận tình ái làm mờ mắt, lầm đường lạc lối.



Sở Ý súc miệng, rồi dùng khăn lau miệng, nguyên chủ đơn giản là bị cái gọi là tình yêu làm mờ tâm trí, bất kể Cố Ánh Thần đã làm gì, nàng đều tự động tha thứ cho hắn, vì thế mà một tay bài tốt đánh nát bét, rơi vào cảnh phải nhảy giếng tự sát.

Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, lúc này Vân Chi cũng không dám làm phật ý nàng, lui một bước nhỏ, thầm mắng nhà họ Cố to gan tày trời, lại dám đưa một con vợ lẽ vào cung để lừa gạt bệ hạ! Cũng chẳng trách tối qua bệ hạ đại phát lôi đình, lập tức bắt Cố quý phi, kẻ đã thay Cố Ánh Thần tiến cung quỳ ngoài kia.

“Cố Vân Thâm?” Sở Ý tựa lưng vào ghế, lười biếng ngẩng đầu: “Các ngươi nhà họ Cố quả là bản lĩnh quá, biết chui kẽ hở giỏi thật.” Lúc trước Cố Ánh Thần đáp ứng Thẩm Sở Ý để người nhà họ Cố tự nguyện vào cung, nhưng lại không nói người đó nhất định là hắn, Cố Vân Thâm chẳng phải cũng là con của nhà họ Cố sao?

Cố Vân Thâm trên mặt không có biểu cảm gì, vẻ mặt như hòa thượng không vui không buồn.

Nhìn bộ dạng không nói một lời của hắn, Sở Ý chống cằm, gọi hắn lại gần.

Cố Vân Thâm đứng dậy hơi lảo đảo, may mà Vương thái giám mắt nhanh tay lẹ đỡ lấy mới không để hắn ngã xuống, quỳ cả đêm, vị công tử vốn đã có thân thể không tốt được nuôi dưỡng ở thôn trang rốt cuộc cũng không chịu nổi.

Hắn hơi cúi đầu, làn da rất ít khi ra ngoài gặp ánh nắng trông vô cùng tái nhợt, lờ mờ toát lên vài phần khí sắc bệnh tật.

Sở Ý đặt tay lên bàn nhẹ nhàng gõ vài cái, mẹ của Cố Vân Thâm là cháu gái xa của Cố lão phu nhân, cũng là tiểu thư nhà quyền quý, năm xưa đến nhà họ Cố làm khách, lại bị Cố thượng thư trong lúc say rượu chiếm hết tiện nghi, thành ra trở thành thϊếp của Cố phủ, sinh ra Cố Vân Thâm.

Cố phu nhân là người thủ đoạn cao siêu, sau khi Cố lão phu nhân qua đời, mẹ con Cố Vân Thâm không có ai che chở bị ngược đãi đủ đường, cuối cùng dưới bàn tay thao túng của bà ta, Cố thượng thư đưa họ đi thôn trang . Nếu không phải vì Cố Ánh Thần, Cố Vân Thâm cũng không được triệu hồi về.

Sở Ý đưa tay vén lọn tóc dài bên má hắn, gương mặt thanh tú đó hoàn toàn hiện ra trước mặt nàng, đầu ngón tay nàng trượt xuống cằm hắn, nâng lên, mỉm cười: “Thật ra lại hợp khẩu vị trẫm hơn ca ca ngươi đấy.”

Vân Chi và Vương thái giám mắt chữ A mồm chữ O: “……” Bệ hạ, không ngờ người lại là một nữ nhân thất thường như vậy!

Lời tác giả: Đây là tiểu thuyết hư cấu, mọi thiết lập đều do tác giả bịa đặt, xin đừng khảo chứng, đừng tìm hiểu sâu, cảm tạ!