Chương 10: Nữ đế

Cố Ánh Thần vẫn bị giam trong ngục như trước. Đêm đó hắn thức trắng, chờ người đến đưa mình ra khỏi nơi này. Nhưng chờ mãi đến khi trời sáng, thứ hắn đợi không phải là người cứu, mà là một câu từ ngục tốt: Trấn Nam Vương đã sụp đổ.

Đó chẳng khác nào một tiếng sét giữa trời quang. Trấn Nam Vương sụp đổ cũng đồng nghĩa với tất cả đều chấm dứt.

Cố Ánh Thần, không hổ danh là con trai của Cố Thượng Thư và Cố phu nhân, suy nghĩ cũng không khác gì họ. Sau khi thoát khỏi sự bàng hoàng, hắn liên tục làm loạn đòi gặp Thẩm Sở Ý.

Dù Thẩm Sở Ý đã tỏ ra lạnh lùng trong suốt thời gian qua, nhưng đối diện với cái chết, hắn vẫn ôm một chút hy vọng mong manh. Có lẽ Thẩm Sở Ý đang chờ hắn cúi đầu.

Thẩm Sở Ý đến thiên lao, Cố Ánh Thần đang ngồi gặm một chiếc màn thầu. Hình ảnh công tử hào hoa ngày xưa giờ đây bẩn thỉu đến mức không thể nhận ra. Cũng đúng thôi, đây là thiên lao, đâu phải là một khu nghỉ dưỡng.

"Ngươi tìm trẫm có việc gì?"

Giọng nói nhẹ nhàng của nàng rơi vào tai Cố Ánh Thần, khiến hắn rùng mình. Chiếc màn thầu trong tay rơi xuống đất, ngay lập tức bị lũ chuột xúm lại cướp lấy.

Hôm nay nàng không mặc long bào, giống như hôm nàng đến Cố phủ, chỉ là bộ váy áo màu lam trắng, trông như một tiểu thư bình thường.

Trên gương mặt nàng, đôi mày khẽ cau lại. Trong khoảnh khắc đó, Cố Ánh Thần câm lặng không biết phải nói gì.

"Ngươi không phải đã làm ầm lên đòi gặp trẫm sao?" Thẩm Sở Ý ngồi xuống ghế do ngục tốt mang đến, "Trẫm đã tới, ngươi còn không nói đi."

"Ta... ta không muốn chết." Nhìn thấy Thẩm Sở Ý bắt đầu tỏ vẻ mất kiên nhẫn, cuối cùng hắn cũng mở miệng.

Thẩm Sở Ý: "Vậy thì sao?"

"Ta... ta có thể vào cung, dù ngươi có bất kỳ yêu cầu gì, ta cũng sẽ chấp nhận."

Thẩm Sở Ý lặng lẽ nhìn hắn. Trong thoáng chốc, hình ảnh ngày xưa khi hắn quỳ trước điện Tử Thần hiện ra trong đầu nàng. Hắn cũng từng nói với Thẩm Sở Ý như thế, rằng chỉ cần nàng cứu Ngu Thanh Hạm, hắn sẽ sẵn sàng vào cung và chấp nhận bất cứ yêu cầu nào. Nhưng sau đó thì sao? Hắn lừa dối nàng, lợi dụng nàng, mưu đồ chiếm đoạt giang sơn của nàng, thậm chí hại chết mẫu hậu của nàng.

Thẩm Sở Ý rõ ràng cảm nhận được sự mù mịt trong lòng đã tan biến. Nàng không đến đây vô ích. Nàng đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, gương mặt bình thản: "Tội phản nghịch, đáng bị tru di."

Nàng lại nhìn hắn thêm một lần: "Cửu tộc nhà ngươi có thể miễn tội, nhưng những kẻ tham gia đều phải chịu hình phạt theo luật."

Nói xong, nàng không thèm để ý đến Cố Ánh Thần, người đã như chết đi, bước ra khỏi thiên lao với tâm trạng nhẹ nhõm, rồi cùng Vân Chi đi về phía Hình Ngục Tư ở gần đó.

Trong Hình Ngục Tư, bọn họ đang thẩm vấn bọn thổ phỉ Tuyết Vực. Cố Vân Thâm ngồi trên chiếc ghế thái sư, phía trước là ngục quan đang ra sức vung roi lên người kẻ bị thẩm vấn. Bề ngoài, hắn có vẻ như đang chú ý đến lời lẽ cứng đầu của bọn thổ phỉ, nhưng thực ra đầu óc hắn đã lạc vào cõi xa xăm.

Khoảng cách giữa nơi này và thiên lao không xa, tin tức Thẩm Sở Ý đến gặp Cố Ánh Thần đã nhanh chóng lan truyền khắp nơi. Nhiều người đang bàn tán liệu Hoàng thượng có mềm lòng nữa không. Dù những lời đó nói lén lút sau lưng hắn, nhưng Hình Ngục Tư cũng chỉ có nhiêu đó chỗ, dù tránh thế nào hắn cũng nghe không ít.

Thật ra, hắn cũng đang tự hỏi liệu nàng có lại mềm lòng với Cố Ánh Thần hay không.

Ngày trước, dù hắn ở ngoại ô cũng nghe nói nàng rất si mê Cố Ánh Thần. Sau này vào cung, hắn còn nghe nhiều hơn, thậm chí, Thái hậu nương nương cũng nói rằng nàng từng mê mẩn người đó.

Giờ đây, hắn chỉ muốn phát điên mà chạy đến gặp nàng.

Cố Vân Thâm nắm chặt tay vịn của chiếc ghế, không ai nhận ra sự bất thường đằng sau vẻ mặt điềm tĩnh của hắn.

"Đại nhân, Hoàng thượng tới!" Bên ngoài, một ngục quan chạy vào báo, Cố Vân Thâm lập tức đứng bật dậy. Chưa kịp bước lên, hắn đã thấy người xuất hiện dưới bậc thềm đá. Ánh sáng từ trên cao chiếu xuống thân nàng, mờ mờ ảo ảo, không thể nhìn rõ lắm.

Hắn ngẩn người, lúc này chẳng phải nàng vừa đi gặp Cố Ánh Thần sao?

Thẩm Sở Ý bước tới, nhìn hắn với vẻ khó hiểu: "Ngươi ngẩn người gì vậy?”

“Bệ hạ sao lại đến đây?” Cố Vân Thâm nắm lấy tay nàng vừa chìa ra, khẽ hỏi.

Thẩm Sở Ý sờ cằm: “Qua đây xem ngươi đang làm gì.”

Cố Vân Thâm nhẹ nhàng giúp nàng chỉnh lại tóc bên cổ, ngón tay lướt qua đuôi tóc, mí mắt hắn khẽ run: “Ta đang nghĩ đến nàng.”

Đang nghĩ... nàng có nhớ đến ta không.

Thẩm Sở Ý khựng lại, rồi vội gạt tay hắn, giả vờ tức giận: “Vô lễ!” Hắn dám đùa giỡn với trẫm sao!

Cố Vân Thâm mím môi, nhìn nàng cười khẽ thành tiếng. Thật tốt, như vậy thật tốt. Nếu cứ mãi thế này thì tốt biết bao.

...

Bản án của Trấn Nam Vương và những kẻ liên quan đã được tuyên cáo thiên hạ. Ngày hành hình, Thẩm Sở Ý tự mình làm giám quan. Vì chuyện này, Trương thừa tướng đã vuốt râu càu nhàu bên tai nàng cả buổi: Hoàng đế làm giám quan là chuyện chưa từng có, chuyện này không phải là đang làm bậy sao!

Thẩm Sở Ý ngồi ở vị trí giám quan, mấy người nhà họ Cố không cam lòng, la hét không ngớt. Sở Ý mắt điệc tai ngơ, đến giờ ngọ, đao giơ lên, máu rơi khắp đất.

Nguyên chủ không phải là một hoàng đế thông minh, nhưng nàng là một hoàng đế tốt.

Dù đối với triều thần hay bách tính, nàng luôn tuân thủ giáo huấn của tiên đế, rằng làm vua phải lấy nhân nghĩa đối đãi người.

Giảm lao dịch, hạ thuế má, thi ân khoa cử, nàng đã làm hết sức để đất nước trở nên tốt hơn.

Thực ra, nàng không hề có quá nhiều oán hận về việc mất đi ngai vàng và mạng sống. Thắng làm vua, thua làm giặc, đó là lẽ thường tình. Điều nàng hận nhất chính là sự lừa dối và ép buộc từ nhà họ Cố, là việc bọn họ khiến Thái hậu phương hồn lìa cõi.

Gia tộc họ Cố thật lòng dạ sói lang, vong ân bội nghĩa, còn đáng sợ hơn cả mưu đồ thôn tính của Trấn Nam Vương.

Sau khi Trấn Nam Vương chết, mối đe dọa lớn nhất đã bị loại bỏ, Thẩm Sở Ý hoàn toàn buông lỏng tay.

Nàng đưa những vị hoàng thúc phiền phức khác về đất phong và bắt đầu hăng hái tiến hành cải cách.

Ý tưởng là do nàng đề xuất, Cố Vân Thâm phụ trách thực thi.

Mỗi ngày ban hành những chính sách mới, nàng đều cảm thấy một sự hài lòng đặc biệt. Nàng yêu cảm giác này đến mức không thể cưỡng lại. Không lạ gì khi mọi người yêu thích quyền lực và địa vị, một khi đã nếm trải cảm giác này, thực sự rất dễ nghiện.

Ngoài thời gian lên triều, mỗi khi rảnh rỗi, nàng lại cùng Cố Vân Thâm rời cung dạo chơi khắp nơi. Đã không ít lần nàng muốn xuôi Nam hay Tây hành, nhưng ngồi trên ngai vàng thì những ý tưởng này thật khó thành hiện thực, chỉ có thể nghĩ mà thôi.

Không thể đi xa, Thẩm Sở Ý lại dồn tâm trí vào triều chính, luôn nghĩ cách đưa ra những cải cách mới.

Trái ngược với sự năng động của nàng, Thái hậu mỗi ngày chỉ uống trà, trồng hoa với Liễu di nương, hứng thú thì tổ chức vài buổi tiệc thưởng hoa, cùng đám phu nhân trong quan phủ trò chuyện về những câu chuyện thú vị trong nữ học, vô cùng thảnh thơi.

Về sau, Thừa tướng từ chức, Cố Vân Thâm không ngần ngại tiếp quản vị trí đứng đầu triều thần. Ban ngày cả hai cùng bàn luận triều chính, thảo luận về kinh thành du ngoạn, buổi tối thì cùng nhau ôm nhau ngủ, yên bình trải qua ba mươi năm.

Thẩm Sở Ý qua đời vào một ngày tuyết rơi, tuyết trắng bay bay, thật sự rất đẹp.

Nàng nhìn phong cảnh đẹp đẽ, kéo Cố Vân Thâm cùng đến rừng mai ngắm tuyết.

Gió lạnh rít gào, nàng thu mình trong vòng tay Cố Vân Thâm, cảm nhận sự suy kiệt của sinh lực bên trong mình với sự tò mò. Cây lưu li bất tử lần đầu tiên trải nghiệm cái chết, cơ thể mềm nhũn, chẳng thể dùng chút sức lực nào. Mi mắt càng lúc càng nặng, nàng cố gắng mãi cũng không mở ra được, cuối cùng đành từ bỏ.

Bông tuyết dường như xuyên qua đình rơi trên mặt nàng, tan thành nước, lạnh buốt.

Hình ảnh trước mắt mờ dần, nàng khẽ cử động ngón tay, cào nhẹ vào lòng bàn tay hắn, thì thầm: “Tạm biệt…”

Cằm Cố Vân Thâm tựa lêи đỉиɦ đầu nàng, ôm chặt người trong lòng, mắt nhìn xa xăm về phía rừng mai đỏ thắm phủ đầy tuyết, ngồi yên cả ngày trời.

Không ai dám khuyên hắn, cho đến khi tối xuống, tuyết ngừng rơi, ánh trăng sáng chiếu xuống như dải lụa. Tiểu Quận chúa quỳ bên cạnh hắn, ngước khuôn mặt ngây thơ lên hỏi: “Ông ngoại, người không lạnh sao?”

Hắn siết chặt cơ thể đã lạnh ngắt trong lòng, đáp: “Không lạnh.”

Một chút cũng không lạnh, chỉ cần nàng ở đây, lòng hắn luôn ấm áp.

Đến mùa xuân năm sau, cơ thể vốn luôn khỏe mạnh của Cố Vân Thâm đột nhiên bệnh nặng. Trưởng công chúa An Bình để tiện chăm sóc cha mình đã mang cả hai con về ở tại cung điện lúc chưa xuất giá.

Mẫu thân vừa qua đời không lâu, giờ phụ thân cũng có dấu hiệu bệnh tật không qua khỏi, Trưởng công chúa An Bình ngồi trong điện Tử Thần, vừa khóc vừa nói với huynh trưởng: “Ca ca, huynh nghĩ cách đi.”

Vị hoàng đế trẻ lắc đầu. Huynh không phải là thầy thuốc, càng không phải là thuốc chữa tâm bệnh.

Dù hai huynh muội đã làm mọi cách, Cố Vân Thâm vẫn không vượt qua nổi mùa xuân ấy.

Trưởng công chúa An Bình đến điện Trọng Hoa, điều nàng thấy là những bức họa treo khắp phòng, từ khi một người nữ nhân còn trong tuổi xuân sắc đến lúc cuộc đời chấm dứt.

Mẫu thân nàng thật đẹp, thời trẻ còn đẹp hơn. Mọi người đều nói nàng rất giống mẫu thân.

Nàng quỳ bên giường, Tiểu Quận chúa chỉ vào bức họa trên giường hỏi: “Mẫu thân, đó có phải là người không?”

Trưởng công chúa An Bình đáp: “Không, đó là bà ngoại của con.”

Quay đầu lại, xa xa là đầm sen xanh biếc, gần đó là mỹ nhân tuyệt sắc. Đó là bức tranh đầu tiên phụ thân nàng vẽ cho mẫu thân.

Phụ thân nàng có bệnh trong lòng, mẫu thân không phải là thuốc, nhưng vẫn có thể chữa lành.