Chương 1: Nữ đế

Vào buổi chiều mưa phùn lất phất ấy, nàng đứng trong làn mây mù tầng tầng lớp lớp bao quanh tiên sơn Bồng Lai, nhìn xa xăm về phía con hạc trắng đang tung cánh bay, tận mắt nhìn thấy nó mang theo tình ý ngàn năm của nàng biến mất trong dòng sông dài cuồn cuộn gió thổi nước chảy nơi vách đá.

Trong ba nghìn thế giới, hắn từng theo đuổi nàng khắp nơi, trăm năm vợ chồng, hắn cũng từng nói sẽ yêu thương không rời. Thật đáng tiếc, sắc đẹp không đổi nhưng tình yêu đã phai tàn, cũng hối tiếc năm xưa đi sai một nước cờ, ngày nay cả bàn cờ đều thua.

Cảnh đêm yên tĩnh, trên trời ánh sao chiếu rọi khắp các cành cây, huyền ảo tựa như hương hoa đang lan tỏa. Cái cây cổ thụ này từ thuở trời đất sơ khai đã sừng sững đứng vững trên đỉnh núi Ô Huyên của Thần giới, nhẹ nhàng xòe cành lá, những ánh sáng trên cây theo gió mát từ phía Tây thổi đến mà tản ra khắp nơi.

Người con gái trong chiếc váy dài tay rộng màu đen nghiêng mình tựa vào tảng đá xanh dưới gốc cây cổ thụ, ánh sao lấp lánh trước mắt nàng còn rực rỡ hơn cả đom đóm mà nàng từng thấy ở nhân gian.

Nàng ôm bình rượu, ngơ ngác nhìn những cánh hoa thủy tinh nhỏ xíu mang theo ánh sao lấp lánh từ từ bay vào trong bình rượu, không biết nghĩ đến điều gì mà nước mắt bỗng rơi đầy trên mặt.

“Ta nghe ngươi ở chỗ này nói suốt cả buổi chiều, cuối cùng vẫn khóc ra được.”

Giọng nói trong trẻo bất ngờ vang lên, người con gái mặc váy đen không thèm quay đầu lại nhìn xem người đến là ai, mạnh mẽ ném bình rượu xuống đất, ngã sấp lên tảng đá xanh rồi khóc nức nở.

Rượu văng vãi khắp nơi, mùi thơm của rượu lan tỏa trong không khí. Những ngón tay dài và trắng nõn móc lấy sợi dây nhỏ trên bình rượu, nhẹ nhàng nhấc lên, chiếc bình rượu nhỏ nhắn và tinh xảo màu nâu liền rơi vào tay người con gái ấy.

Nàng uống nốt ngụm rượu cuối cùng, đồng thời nuốt luôn cả những cánh hoa thủy tinh trong đó. Có vẻ như hương vị khá tốt, nàng còn nhẹ nhàng liếʍ môi vài cái.

Xung quanh yên tĩnh, ngoài tiếng khóc nức nở của người con gái váy đen còn lại không nghe thấy âm thanh nào khác. Sở Ý bĩu môi, bay lên cành cây, đung đưa đôi chân trong không khí: “Chỉ là một người đàn ông thôi mà, người này bỏ đi thì tìm một người khác, ngày ngày vui vẻ ca hát chẳng phải vui hơn không? Có gì đáng để khóc chứ?”

Người con gái váy đen lúc này cũng khóc đủ rồi. Nàng vốn không phải là người yếu đuối, chỉ là hồi tưởng lại những đau khổ trong quá khứ khiến lòng nàng ngập tràn nỗi buồn, không thể kìm nén mà trút bỏ toàn bộ sự u uất tích tụ nhiều ngày.

Nàng ổn định lại cảm xúc, theo giọng nói ban nãy mà nhìn về phía cây thủy tinh.

“Lại đi tìm người khác?” Nàng cười nhạt: “Chỉ một người đó thôi cũng đã khiến ta sống không yên ổn, làm sao ta còn dám tìm thêm người khác sao?”

Sở Ý từ cành cây thủy tinh nhổ một bông hoa phát sáng, ngắt một cánh rồi bỏ vào miệng, không mấy bận tâm nói: “Có gì mà không dám chứ?”

Người con gái váy đen cúi đầu, lơ đễnh: “Tình yêu là độc, không dám dính dáng nữa.”

Sở Ý đánh giá nàng một hồi, cười nhạo: “Ngươi thật sự quá giả dối.”

Nàng đã ở trên Ô Huyên Sơn không biết bao nhiêu năm, thấy không ít những thần tiên và yêu ma thích làm ra vẻ. Vốn nghĩ rằng vị này công chúa huyền thoại của Bồng Lai chắc hẳn phải cao quý hơn người, nhưng không ngờ cũng không thoát khỏi thói đời.

Người con gái váy đen im lặng một lúc lâu mới nói: “Lưu li thụ, ngươi nói không sai, ta thực sự rất giả dối.”

Sở Ý không hài lòng vỗ tay: “Ta không thích bị gọi là Lưu li thụ, ta có tên, ta tên là Sở Ý, ‘Sở’ trong ‘Kinh sở đại địa’, ‘Ý’ trong ‘nhu tình mật ý’.”

“Ai đặt tên cho ngươi?”

“Ngươi là ai? Ta có lý do gì phải nói cho ngươi biết?”

Người con gái mặc váy đen hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào cô gái đang lơ lửng trên ngọn cây đang lắc chân nhai hoa, do dự một lúc lâu mới lấy ra một viên đá quý màu xanh biếc to cỡ trứng ngỗng, buồn bã nói: “Năm đó ta chơi đùa bên bờ sông, vô tình nhặt được viên Bích Thạch này. Trong viên Bích Thạch có ba nghìn tiểu thế giới, có thể giúp người thay đổi vận mệnh, lật ngược thế cờ, được ban thưởng linh khí. Nhờ có nó, ta từ một công chúa yếu nhất của Bồng Lai đã leo lên đến vị trí cao như ngày hôm nay.”

Viên Bích Thạch này đã cho nàng bảo vật thần kỳ rung chuyển trời đất, cho nàng vô số dũng khí và sự tự tin, và cũng cho nàng một người nam nhân mà nàng yêu đến tận xương tủy.

Người đàn ông ấy đã đuổi theo nàng qua hết thế giới này đến thế giới khác, hắn hỏi nàng: “Rốt cuộc ngươi có trái tim không?”

Nàng có trái tim, tất nhiên nàng có, một trái tim đang đập, lưu thông dòng máu ấm áp. Chính vì có trái tim sống động như vậy, cuối cùng nàng mới chìm đắm trong tình yêu cố chấp của hắn, không thể thoát khỏi chiếc l*иg giam mà hắn đã dày công tạo ra.

Nàng mang theo hắn bước ra khỏi Bích Thạch, tay nắm tay với dải lụa đỏ.

Ngàn năm truy đuổi, trăm năm vợ chồng, đếm không hết những tháng ngày, đếm không xuể những lần âu yếm... Những cám dỗ nơi hồng trần đã nhìn thấu, cuối cùng lại thất bại trước một hồ ly tinh vô danh từ Thanh Khâu.

Tình yêu? Thật nực cười, thật nực cười!

“Thật nực cười...” Người con gái váy đen nhếch miệng: “Bao năm tình cảm lại không bằng một nụ cười nhu mị của hồ ly tinh đó, ngươi nói xem có đáng buồn cười không?”

Sở Ý gật đầu: “Ngươi đúng là buồn cười thật, nếu ta là ngươi, bây giờ đã gϊếŧ thẳng tới, lột da rút gân con hồ ly tinh mê hoặc người kia, đem người kia bị hồ ly tinh quyến rũ ra ngũ mã phanh thây, chứ không phải ở đây mà ôm quá khứ với một kẻ không liên quan như ta.”

Bị mỉa mai như vậy, người con gái mặc váy đen cũng không giận, nói: “Dù sao ngươi cũng là Lưu ti thụ tinh, trái tim của ngươi và ta không giống nhau.”

Trái tim của nàng sinh ra đã nóng, còn trái tim của Sở Ý từ lúc sinh ra đã lạnh lẽo.

Người con gái váy đen khẽ thở dài, đặt viên Bích Thạch trên tảng đá dưới chân, từ từ đứng dậy, cưỡi gió rời khỏi đỉnh núi Ô Huyên.

Từ trăm năm trước sau khi thành thân, nàng không còn bước vào ba nghìn thế giới trong viên Bích Thạch nữa, hiện tại... nàng không thể hóa giải sầu muộn của chính mình, cũng không thể giải được khó khăn trong Bích Thạch. Viên Bích Thạch đối với nàng đã không còn tác dụng, thay vì để nó lại bên mình đợi người đàn ông kia tính kế, chi bằng để nó lại trên đỉnh Ô Huyên.

Vật rơi vào tay của Lưu Li thụ, sẽ không ai có thể bảo nàng lấy ra nữa.

Cây thần đầu tiên từ khai thiên lập địa, ràng buộc mệnh mạch của đất trời, ngay cả Thần Đế Đô cũng không dám tùy tiện động vào.

Sau khi người con gái váy đen rời đi, cả núi Ô Huyên hoàn toàn yên tĩnh. Sở Ý thở dài một tiếng chán nản, khẽ nhấc ngón tay, viên Bích Thạch phát ra ánh sáng xanh theo chỉ dẫn của nàng bay lên không trung rồi rơi vào trong lòng nàng.

Bích Thạch chạm vào ấm áp, linh khí trào dâng, Sở Ý khẽ cảm thán một tiếng thứ này... có vẻ thú vị đây.

---

Rèm giường màu vàng sáng có chút chói mắt, Sở Ý ngồi dậy tò mò kéo kéo chiếc chăn cùng tông màu trên người mình, rồi lại kéo thử bộ áo ngủ mỏng manh màu vàng sáng. Dưới cổ áo chồng chéo là làn da trắng như ngọc làm nàng ngẩn ra, im lặng một lúc lâu, rồi lại che mặt bật cười thành tiếng.

Ra rồi, ra rồi!

Nàng thật sự đã ra khỏi núi Ô Huyên! Cây Lưu Li là cây đầu tiên trên thế gian, sinh trưởng ở Thần giới đệ nhất thần núi – núi Ô Huyên, đó là mạch máu của đất trời, nhóm Thần Đế coi như bảo vật sinh mệnh mà chăm sóc, sợ rằng xảy ra một chút sơ suất nhỏ.

Nàng là Lưu Li thụ linh, cùng chung nguyên thêt với cây Lưu Li, bởi vì tính chất đặc biệt của cây Lưu Li, nàng hoàn toàn không thể rời khỏi núi Ô Huyên nửa bước. Hàng triệu năm, nàng đã ở trong mảnh trời đất đó suốt hàng triệu năm, nếu không phải đám thần tiên yêu ma của Lục giới thỉnh thoảng lại lén lút lên núi Ô Huyên cầu xin cây Lưu Li kể khổ để đổi vận mệnh, có lẽ nàng cô đơn một mình trên núi đã sớm phát điên rồi.

Viên Bích Thạch mà công chúa Bồng Lai để lại quả nhiên là một thứ tốt, bên trong thực sự có ba nghìn thế giới, nay Bích Thạch trong tay nàng, nghĩ đến sau này chắc cũng không nhàm chán nữa.

Sở Ý lòng dạ vui vẻ, nghĩ rằng chờ ra khỏi thế giới này rồi, sẽ tìm cơ hội để cảm ơn vị công chúa Bồng Lai ấy mới được.

“Bệ hạ đã tỉnh.”

Ngay khi Sở Ý đang vui vẻ, màn giường màu vàng bị người ta vén lên, lộ ra một cái đầu tròn vo, cung nữ Vân Chi khuôn mặt đầy nụ cười , nhưng trong lòng thì đầy nghi hoặc. Đêm qua khi Bệ hạ đi ngủ còn nổi trận lôi đình, hôm nay vừa thức dậy sao lại vui vẻ như vậy?

Sở Ý ngừng cười, nhìn Vân Chi một cái, nhanh chóng nhận ra nàng là cung nữ trung thành với nguyên chủ Thẩm Sở Ý trong ký ức.

“Chuẩn bị rửa mặt đi.” Sở Ý từ trên giường bước xuống, phất tay, nheo mắt để cung nhân hầu hạ mình.

Mặc quần áo, rửa mặt mà không cần tự mình động tay, những người phàm này thật biết hưởng thụ! Sở Ý giang rộng hai tay, cung nhân giúp nàng mặc lên bộ long bào, màu vàng sáng chói mắt khiến khóe miệng nàng giật giật, chỉ là màu sắc này thật không đẹp mắt cho lắm.

“Bệ hạ…” Vân Chi ấp úng, Sở Ý ném đôi đũa trên tay lên bàn, nhìn những món ăn phong phú trước mặt nói: “Có chuyện thì nói.”

“Cái kia, Cố, Cố Quý phi đã quỳ ở bên ngoài suốt một đêm rồi.” Vân Chi lại lấy một đôi đũa bạc khác cung kính dâng lên cho Sở Ý, khi nhắc đến Cố Quý phi thì ngập ngừng một chút.

Quý phi? Sở Ý nhướng mày: “Gọi hắn vào.”

Nam nhân mặc áo trường nhũ trắng giao lĩnh, bên ngoài khoác áo dài đen thuần, tóc dài xõa xuống, theo sau Vương thái giám bước vào, cúi đầu quỳ bên cạnh bàn dài, dập đầu vấn an.

Sở Ý múc một thìa canh tuyết nấm, nhấp một ngụm.

Nàng không bảo hắn đứng dậy cũng không nói chuyện, trái lại vừa ăn vừa nhớ lại cuộc đời của nguyên chủ.

Nguyên chủ tên là Thẩm Sở Ý, là nữ hoàng đế đầu tiên của Đại Tề.

Phụ hoàng của nàng, cũng chính là hoàng đế tiền nhiệm sức khỏe không được tốt, giày vò mấy chục năm cũng chỉ có được một đứa con gái, thương yêu vô cùng, thậm chí đã một tay đẩy nàng lên ngôi hoàng đế, để nàng trở thành nữ đế đương triều.

Thẩm Sở Ý từ nhỏ đã lớn lên trong cảnh sung sướиɠ, phụ thân nàng là hoàng đế, nàng cũng là hoàng đế, chỉ cần bản thân không tự chuốc lấy rắc rối, thì con cái nàng sau này cũng sẽ là hoàng đế. Điều kiện thuận lợi như vậy, nhưng lại bị một người đàn ông làm cho sống dở chết dở.

Đối với một số người, tình yêu quả thật là độc dược.

Cố Ánh Thần là trưởng nam của nhà họ Cố, sở hữu một diện mạo vô cùng xuất chúng, khiến các tiểu thư quý tộc ở kinh thành ai nấy đều thầm mong nhớ.

Thẩm Sở Ý rất thích Cố Ánh Thần, thích từ khi còn nhỏ, dùng từ “hết lòng hết dạ” để miêu tả cũng không ngoa. Nếu ngày thường nàng chỉ cần nhìn thấy hắn một lần, đã có thể ngốc nghếch vui vẻ nửa ngày, nếu hắn nói với nàng một câu, nữ đế vốn nghiêm nghị trên triều cũng có thể nằm trên giường cười ngẩn ngơ suốt đêm.

Là hoàng đế đương triều, nếu thích một người đàn ông, nàng chỉ cần nói một câu, nhà họ Cố sẽ lập tức đưa người vào cung ngay, nhưng Thẩm Sở Ý không làm vậy.

Nàng nâng niu hắn, nàng nghĩ rằng rồi sẽ có một ngày hắn sẽ thấy được tấm chân tình của nàng, rồi sẽ nguyện ý cùng nàng kết tóc se tơ.

Đáng tiếc thay, một người con gái tên là Ngu Thanh Hạm xuất hiện.

Cố Ánh Thần vừa gặp đã yêu Ngu Thanh Hạm. Thẩm Sở Ý ngồi trong hoàng cung trống trải, thường xuyên nghe được tin tức của hai người bọn họ: họ cưỡi ngựa cùng du ngoạn, họ dạo thuyền trên mặt nước, hắn vì nàng mà vung tiền không tiếc, nàng vì hắn mà múa hát đàn ca.

Hai người họ say mê lẫn nhau, Thẩm Sở Ý dù ngồi ở vị trí cao cũng không thể hạ mình đi chia rẽ uyên ương, dù yêu mà không được, nhưng từ đó nàng không bao giờ lại đến gần Cố Ánh Thần nữa.

Nàng không đến gần Cố Ánh Thần nữa, nhưng đột nhiên có một ngày, Cố Ánh Thần lại tìm đến nàng.

Ngu Thanh Hạm gây ra đại họa, nàng ta lỡ tay gϊếŧ chết Thế tử của phủ Tĩnh Lâm Hầu. Tĩnh Lâm hầu chỉ có một người con trai duy nhất, không cần nghĩ cũng biết ông ta sẽ không dễ dàng bỏ qua, Ngu Thanh Hạm chỉ còn con đường chết. Không còn cách nào khác, Cố Ánh Thần đành tìm đến Thẩm Sở Ý cầu xin.