Chương 40: Anh trai tổng tài yêu thầm tôi (1)

Tiếng ồn ào huyên náo dần dần tới gần, xen lẫn tiếng vài bánh xe cọ xát trên mặt đất.

Nguyên Dao mở mắt ra, phát hiện mình đang đứng trong một đại sảnh xa lạ và trống trải.

Mọi người xung quanh vội vã bước đi, đẩy một chiếc hộp kì lạ qua lại.

Nguyên Dao đứng đó một lúc, ký ức về nguyên chủ ùa về.

Ở vị diện này, cô là một du học sinh vừa du học ở nước M về, đồng thời cô cũng là con gái nuôi của tập đoàn Nguyên Thị, tập đoàn nổi tiếng nhất thành phố A.

Tập đoàn Nguyên Thị ban đầu có một cậu chủ và một cô chủ cách nhau bốn tuổi. Khi nguyên chủ lên năm tuổi, con gái ruột của tập đoàn Nguyên Thị bị kẻ buôn người bắt đi, không rõ tung tích, bà chủ tập đoàn Nguyên Thị bị kích động nặng, người đứng đầu tập đoàn Nguyên Thị cũng là ba nuôi của nguyên chủ đã đến trại trẻ mồ côi đưa cô về nhà, cô bằng tuổi con gái họ. Bởi vì từng trải qua cảm giác bị bỏ rơi nên nguyên chủ giỏi quan sát cảm xúc của người khác, cô nhanh chóng được vợ chồng nhà họ Nguyên yêu quý.

Mặc dù thái độ của cậu chủ đối với cô luôn lạnh lùng nhưng cuối cùng cô vẫn được gia đình yêu thương như con gái ruột của nhà họ Nguyên, cô lớn lên trong sự chiều chuộng của hàng nghìn người. Đồng thời, nguyên chủ có một thanh mai trúc mã tên là Trần Hạo Ngôn, con trai út của nhà họ Trần, nhà họ Trần có quan hệ tốt với nhà họ Nguyên.

Hai người là kẻ thù từ khi còn nhỏ nhưng dần dần bọn họ nảy sinh tình cảm tốt sau khi trải qua một trận cãi vã. Hai nhà thấy quan hệ giữa hai đứa trẻ ngày càng tốt đẹp nên hai bên gia đình nói đùa rằng sẽ tác hợp cho hai đứa trẻ.

Nguyên chủ thật sự rất coi trọng chuyện này. Mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ nhưng không ngờ, trong năm thi tuyển sinh đại học của nguyên chủ, con gái ruột của nhà họ Nguyên đã được tìm thấy.

Cô ấy là lớp trưởng của Trần Hạo Ngôn ở trường trung học, tên là Chu Khả.

Nguyên chủ không thể tiếp nhận sự thật này. Vốn dĩ cô không ngại việc nhà họ Nguyên sẽ tìm được con gái ruột của họ, bởi vì ba mẹ đã nói với cô rằng cho dù tìm được con gái thì họ cũng sẽ không bỏ rơi cô.

Cô vẫn là công chúa nhỏ của nhà họ Nguyên. Nhưng điều cô quan tâm là tính cách giản dị, tốt bụng nhưng cũng không kém phần kiên cường của Chu Khả đã thu hút sự chú ý của Trần Hạo Ngôn.

Nếu không phải cô ấy là con gái của nhà họ Nguyên, chỉ sợ trong lòng Trần Hạo Ngôn sẽ thiên vị Chu Khả. Và bây giờ... nếu nhà họ Nguyên đưa Chu Khả về thì hôn ước của cô với Trần Hạo Ngôn sẽ không còn nữa.

Nhưng vợ chồng nhà họ Nguyên làm sao có thể vì cô mà mặc kệ con gái ruột của mình. Bọn họ đã đưa Chu Khả về thẳng nhà họ Nguyên và đối xử hết sức thận trọng.

Ngay cả anh trai cô, người luôn lạnh lùng với cô, cũng thường xuyên quan tâm đến Chu Khả. Nguyên chủ bỗng cảm thấy ghen tị với Chu Khả.

Ngay trước kỳ thi tuyển sinh đại học, cô điên cuồng tuyên bố với nhà họ Nguyên rằng gia đình chỉ được phép có một cô con gái.

Vợ chồng nhà họ Nguyên nổi giận và tát vào mặt cô, gọi cô là con sói mắt trắng*. Còn anh trai cô, người vừa trở thành người đứng đầu tập đoàn Nguyên Thị, đã trực tiếp đề nghị đưa cô ra nước ngoài để cô bình tĩnh lại.

*Con sói mắt trắng: đồ vô ơn.

Vợ chồng nhà họ Nguyên thấy có lý nên lập tức thực hiện kế hoạch này bất chấp ý muốn của nguyên chủ. Tuy nhiên, suy cho cùng, cô đã ở cùng bọn họ hơn mười năm, tình cảm này không thể muốn dứt bỏ là dứt bỏ.

Nhà họ Nguyên thường xuyên chuyển cho nguyên chủ một khoản tiền để đảm bảo điều kiện sống của cô ở nước ngoài vẫn được thoải mái. Bốn năm sau, khi nguyên chủ tốt nghiệp, cô nghe được tin Trần Hạo Ngôn sắp đính hôn với Chu Khả, à không, Nguyên Khả, trong lòng cô đột nhiên lại lo lắng.

Sự không cam lòng đó lại nổi lên. Cô lập tức đặt vé máy bay và bay về nước với hy vọng cướp được vị hôn phu của mình từ tay Nguyên Khả...