Nguyên Dao ngồi trước gương trang điểm, nàng nhìn mình trong gương, nàng cảm thấy mình như đang ngồi trên đống lửa, như đang bị kim châm.
Nàng không biết thái tử đang nghĩ gì. Lúc Giản Lộ đang rửa mặt, chải đầu cho nàng thì hắn đang ngồi cách đó không xa, hắn cầm tách trà trên tay, thờ ơ nhìn nàng. Ngay cả khi nàng rửa mặt, chải đầu xong và Giản Lộ mặc quần áo cho nàng, hắn cũng không có ý định trốn tránh nàng.
Lúc Nguyên Dao xuống giường, cả người nàng đều cảm thấy không được tự nhiên. Nàng chưa bao giờ ăn mặc mỏng manh như vậy trước mặt một nam nhân.
Điều này chỉ đơn giản là làm xấu đi hình ảnh của nàng trong 500 năm qua. Nhưng hắn dường như không hề quan tâm đến sự lúng túng của nàng, thay vào đó hắn rất bình tĩnh và điềm tĩnh.
Nguyên Dao cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng.
Giản Lộ đang định đánh phấn má hồng cho Nguyên Dao thì nàng ấy thấy hai má đỏ bừng dị thường của nàng, nàng ấy lo lắng hỏi: “Thái tử phi, người không khỏe sao? Sao mặt người lại đỏ như vậy?”
Nguyên Dao sững sờ.
Nguyên Dao giả vờ bình tĩnh: “Ta không sao, ừm… không cần phải đánh phấn má. Giản Lộ cẩn thận nhìn gò má của nàng, nàng ấy cảm thấy không cần thiết phải đánh phấn nên nàng ấy đặt hộp phấn trong tay xuống, cầm lên một lọ son nhỏ.
Lúc này, cuối cùng Trì Trăn từ từ đứng dậy.
Hắn nhẹ nhàng đặt chiếc cốc trong tay lên bàn, sau đó đi tới phía sau Nguyên Dao. Giản Lộ sửng sốt một chút, nàng ấy cầm thỏi son trong tay, không biết có nên tiếp tục tô son cho Nguyên Dao hay không.
Trì Trăn đứng sau lưng Nguyên Dao, hắn nhìn khuôn mặt nàng qua gương trang điểm và đánh giá một chút. Hắn tình cờ bắt gặp đôi mắt trong veo như nai của nàng.
Hắn thẫn thờ trong giây lát, sau đó quay đi và nói: “Chúng ta ăn sáng trước đã."
Nguyên Dao sửng sốt.
Nói xong, Tiêu Quế Tử dẫn theo mấy nha hoàn, bưng mấy đĩa đi vào.
Có vẻ như bọn họ đã đợi ở bên ngoài rất lâu rồi.
Nguyên Dao mím môi, sờ sờ cái bụng đói đến cực điểm, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn thái tử điện hạ.”
Trì Trăn không trả lời.
Nguyên Dao không khách khí nữa, nàng đứng dậy đi tới chiếc bàn tròn, ngồi xuống và ăn sáng.
Có lẽ vì không có đủ thời gian nên đồ ăn sáng không được phong phú. Nhưng dù vậy, Nguyên Dao vẫn rất hài lòng, vì từ khi đến thế giới này, nàng chưa ăn gì cả.
Trong lúc ăn uống vui vẻ, nàng lại thầm nghĩ trong đầu. Trì Trăn xứng đáng là hóa thân của một nhân vật lớn, hấn rất hào phóng và không tính toán với những người nhỏ bé như nàng.
Trong trường hợp này, nàng phải trả ơn hắn thật tốt và tìm cho hấn một người bạn đời ưng ý trên thế giới này. Suy cho cùng, nàng luôn là người có ơn thì phải trả. Nghĩ như vậy, nàng nheo mắt lại, lặng lẽ mỉm cười.
Nàng không biết rằng vẻ ngoài nhỏ bé xảo quyệt này sẽ trong như thế nào trong mắt người khác.
Đông Cung cách Hoàng cung không xa. Thời gian ngồi trên kiệu thực tế không dài lắm. Nhưng đối với Nguyên Dao, mỗi giây ở một mình với Trì Trăn dường như dài như một năm.
Khí tức trên người hắn mạnh mẽ đến mức dù hắn không làm gì, không nói gì thì vẫn khiến Nguyên Dao cảm thấy một loại cảm giác áp bức không thể giải thích được.
Vì vậy, khi đến Sùng Chính điện, Nguyên Dao cảm thấy lưng mình đổ một lớp mồ hôi mỏng.
May mắn thay, so với Trì Trăn, tính cách của hoàng đế tương đối dễ gần, ngài ấy chỉ nhẹ nhàng hỏi vài câu với nàng rồi để nàng đi ra ngoài. Trì Trăn bị bỏ lại một mình ở đó.
Nguyên Dao yên lặng thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, ngay lúc nàng đang định quay người bỏ chạy, Trì Trăn đột nhiên liếc nhìn nàng rồi nói: “Hãy đến Ngự Hoa Viên chờ ta.”
Nguyên Dao sửng sốt, nàng định nói rằng nếu hắn có chuyện quan trọng phải làm thì nàng về trước cũng không sao. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt không thể từ chối của hắn, nàng chỉ có thể từ bỏ ý định đó.
Nàng chỉ đành niệm liên tục trong đầu “Mục tiêu nhiệm vụ chính là ông chủ”, sau đó nàng khóc không ra nước mắt gật đầu đồng ý, rồi quay người rời đi.