Chương 20: Ta phải ly hôn với thái tử (20)

Đúng vậy, công phu.

Rõ ràng hắn đã sử dụng nhiều thủ đoạn ngấm ngầm nhưng tại sao lại có thể bẻ gãy từng cái một?

Trì Nghiễm đổ mồ hôi lạnh.

Ngay lúc hắn có chút lơ đãng, Trì Trăn đột nhiên liếc nhìn hắn.

Trì Nghiễm choáng váng, đúng lúc đó, Trì Trăn vung bóng với tốc độ cực nhanh, dẫn bóng đi vào khung thành.

Trì Nghiễm bất lực nhìn quả bóng bay vào khung thành, hắn đứng yên tại chỗ, không kịp phản ứng.

Mãi đến khi tiếng reo hò vang lên xung quanh, hắn mới phản ứng kịp.

Sau đó hắn nhìn thấy Trì Trăn đã xuống ngựa, ngay cả quần áo cũng không thay, trực tiếp bước lên khán đài, nắm lấy tay Nguyên Dao đi ra khỏi trường đua ngựa

Có vẻ như Trì Trăn không quan tâm đến kết quả của trận đấu này.

Nhưng vẻ mặt của Tĩnh phi lại vô cùng xấu xí.

Trì Nghiễm đứng ở nơi đó, nắm chặt lòng bàn tay, gần như chảy máu, trong mắt dần dần hiện lên vẻ nham hiểm.

Hắn nhắm mắt lại và thề trong lòng.

Sớm hay muộn hắn cũng sẽ lấy lại tất cả những gì Trì Trăn đã cướp đi!

......

Bên kia, Nguyên Dao cảm thấy tay mình sắp gãy.

Nàng không biết chuyện gì đã xảy ra với Trì Trăn.

Vốn dĩ nàng mừng cho hắn vì hắn thắng trò chơi nhưng hắn đã kéo nàng đứng dậy và rời đi không nói một lời, có vẻ như tâm trạng không tốt

Nguyên Dao đau đớn muốn la lên một tiếng, nhưng nhìn hắn như vậy, nàng chỉ có thể nuốt xuống.

May mắn thay, sau khi lên xe ngựa, Trì Trăn dần trở lại bình thường.

Khi Nguyên Dao chúc mừng hắn đã giành chiến thắng trong trận đấu, hắn mỉm cười.

Nguyên Dao thở phào nhẹ nhõm.

Nàng nghĩ vừa rồi Trì Trăn chắc chắn đã bị Trì Nghiễm khıêυ khí©h.

Rốt cuộc, ngay cả nàng cũng cảm thấy khó chịu và mệt mỏi khi giao tiếp với Trì Nghiễm chứ đừng nói đến Trì Trăn.

Sau khi trở về Đông Cung, Trì Trăn đi tắm.

Nguyên Dao ngồi trong sân, chống cằm suy nghĩ một lúc, nàng cảm thấy hôm nay mình phải bồi bổ sức khỏe cho Trì Trăn.

Chắc hẳn hắn đã rất mệt sau khi chơi một trận mã cầu!

Vì vậy, nàng bảo Giản Lộ nói với thiện phòng làm thêm hai món ăn rồi mang ra loại rượu Hoa Quế thơm ngọt ngào mà nàng đã ủ lần trước.

Hoa Hoa thấy nàng vui vẻ, không hiểu sao lại có cảm giác hận sắt không thể thành thép.

Có lẽ nó không ngờ việc luộc một con ếch trong nước ấm lại thành công nhanh đến vậy.

Vì vậy không nhịn được mà dội một gáo nước lạnh vào người nàng: “Dao Dao, ngươi quên mất tiến độ nhiệm vụ của mình vẫn là con số 0 sao...”

Nguyên Dao sửng sốt, sau đó bối rối giải thích: “Ta đã nghĩ ra một cách, nhưng vẫn chưa bắt đầu thực hiện...”

Hoa Hoa lặng lẽ nói: “... Thật là một buổi chiều tốt lành, ngươi đã từ bỏ cơ hội, làm sao có thể thực hiện được?”

Nguyên Dao nghe được lời này, suy nghĩ một chút liền hiểu ra là ám chỉ sự việc của Tưởng Nguyệt.

Vì vậy nàng lắc đầu giải thích: “Cho dù muốn tìm thê thϊếp cũng phải tìm được người đáng tin cậy, nhất định có thể cùng hắn đi đến hết cuộc đời. Tĩnh phi và Tưởng Nguyệt hiển nhiên không có ý tốt.”

Hoa Hoa nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ đành nói: “...chỉ cần ngươi vui vẻ.”

Nó không nói thêm gì nữa, nhưng sau cuộc trò chuyện này, Nguyên Dao quả thực đã bị nhắc nhở.

Nàng đã tới vị diện này một thời gian nhưng mỗi lần muốn làm một nhiệm vụ nào đó, nàng lại trì hoãn nó vì nhiều lý do.

Có vẻ như trì hoãn thêm nữa cũng không phải là điều tốt...

Tuy nhiên, nàng cũng khó mà tìm được một người bạn đời ưng ý cho Trì Trăn.

Nguyên Dao hơi cau mày có chút đau lòng.

Nàng nên làm gì?

Tối nay nàng có nên hỏi Trì Trăn xem hắn thích gì hay không, ít nhất cũng phải cho nàng một phương hướng rõ ràng…