Edit : Vũ Phúc Miêu Vy.
Diệp Vũ Hiên từ trên giường giãy giụa đứng dậy, cả người mồ hôi ướt đẫm áo.
Hắn toàn thân phát run, sắc mặt trắng bệch, không tưởng nổi.
Đột nhiên hắn chịu không được ôm lấy mình, cắn răng dường như muốn gọi ra tên ai.
Thế nhưng im ắng thì thầm rất nhiều lần.
Lại gọi không ra tên nữ nhân trong mộng kia.
Hắn nhịp tim rất nhanh, cúi đầu nhìn lấy hai tay của mình, dường như còn ôm lấy cô.
Diệp Vũ Hiên biết mình đoạn thời gian gần đây đặc biệt không thích hợp.
Mà loại không thích hợp này, đã để tâm tình của hắn sinh ra chấn động.
Tỷ như hiện tại, hắn vậy mà lại cảm thấy. . . Bi thương?
Là bi thương sao?
L*иg ngực của hắn đau đớn , bất kỳ dụng cụ đều kiểm tra một lần, thân thể của hắn không có bất cứ vấn đề gì.
Diệp Vũ Hiên có chút mờ mịt suy nghĩ một hồi lâu, mới xuống giường.
Vừa mới xuống giường, liền có người hầu tới thấp giọng nói: "Tần bác sĩ đến."
Diệp Vũ Hiên nhàn nhạt gật đầu, hắn để người hầu cho hắn rót cốc nước, ngồi chờ.
Kết quả phát hiện cửa nhà hắn mở ra, Tần Thu chỉ huy một đống nhân viên y tế, đem dụng cụ chữa bệnh đều cho chuyển vào.
Diệp Vũ Hiên yên tĩnh nhìn, trong mắt không có một tia gợn sóng.
Tần Thu ngẩng đầu nhìn đến Diệp Vũ Hiên, đã thành thói quen, vội vàng chào đón nói: " Phòng khách dành cho tôi vẫn còn giữ đi."
Diệp Vũ Hiên gật đầu, " Phòng dành cho chú không phải sẽ giữ lại cả một đời sao?"
Chỗ hắn phòng rất nhiều, Tần Thu thường xuyên đến, hắn liền cho ông một gian phòng chuyên môn.
Tần Thu: "Tôi đương nhiên biết, cho nên tạm thời dùng nó."
Diệp Vũ Hiên không lên tiếng.
Tần Thu quả nhiên không cần hắn hỏi liền nói: "Cậu cho rằng tôi muốn tới nơi này ở thường sao? Cậu sai, sự tình ở bệnh viện rất nhiều, nào có ở không mà thường xuyên đến ở a."
Diệp Vũ Hiên liền ân một tiếng cũng lười.
Tần Thu liền tự phát nói tiếp: "Cho nên tôi đem gian phòng của tôi cho vị hôn thê của cậu ở."
Diệp Vũ Hiên nghĩ nghĩ, mới bình tĩnh nói: "Bạch Vi Vi?"
Tần Thu: "Đúng a, tôi trước đem cô ấy đưa đến trong phòng. Bạch lão gia tử hoài nghi nhà ông ấy xảy ra rất nhiều vấn đề, đặc biệt là hai ngày trước Bạch Vi Vi tại bệnh viện bị trói đi, ông cảm thấy người đứng bên cạnh cũng không thể tin tưởng, cho nên liền đem Bạch Vi Vi trước giao phó cho cậu, không phải cậu là vị hôn phu của cô ấy sao?"
Diệp Vũ Hiên suy nghĩ một hồi, "Tôi không có thời gian chiếu cố một bệnh nhân."
Tần Thu: "Đây chính là vị hôn thê của cậu a."
Diệp Vũ Hiên gật đầu, "Vậy tôi cũng không cần vị hôn thê."
Tần Thu một mặt chấn kinh, "Cái gì?"
Diệp Vũ Hiên: "Dù sao chú đưa cô ta chuyển vào, thì chú tự mình chiếu cố đi."
Tần Thu gào thét, "Cô ấy cũng không phải vị hôn thê của tôi."
Diệp Vũ Hiên một mặt không quan trọng, "Tôi tặng cho chú liền được."
Tần Thu muốn phun ra máu, ông bại lui.
Diệp Vũ Hiên liền không nên có vị hôn thê, hắn nên cùng người máy ở cùng một chỗ.
Tần Thu quyết định không cùng cái tên nhóc thiểu năng tình cảm nói chuyện, ông cần lẳng lặng mà đi, không, ông cần phải bố trí một chút cho Bạch Vi Vi.
Dù sao cô hiện tại thân thể không tốt, một mực ngủ say, cần chăm sóc chuyên môn, cùng dụng cụ chữa bệnh để duy trì sinh mệnh.
Tần Thu tay chân rất nhanh, bố trí tốt dụng cụ, thấy Bạch Vi Vi tình huống ổn định, mới phân phó hộ công trắng đêm trông coi.
Ông sau khi đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Diệp Vũ Hiên bưng chén nước vẫn ngồi ở phòng khách, trên ghế sa lon, dường như đang trầm tư cái gì.