Chương 93: Hiện Thực (6)

Edit: Vũ Phúc Miêu Vy.

Tần Thu yên lặng đem đầu quay lại, nhìn về phía người bên cạnh, một tay cầm cặp văn kiện, ánh mắt lại đang xem Hoàn Châu cách cách.

"Cậu xem cái này?"

Diệp Vũ Hiên lãnh đạm gật đầu, "Nghiên cứu một chút."

Tần Thu cảm thấy thanh âm chính mình đều phiêu lên, "Nghiên cứu cái gì?"

Diệp Vũ Hiên mặt không biểu tình nói: "Tình yêu a, nhìn xem người khác làm sao yêu đương, có lẽ liền có thể biết tôi nằm mơ thế nào mà động tâm a."

Tần Thu đưa tay bưng lấy trái tim, "Tình yêu a! ~ "

Xem Hoàn Châu cách cách nghiên cứu tình yêu, mẹ a, thế giới này thật là lãnh khốc thật vô tình, cố tình gây sự, ông cảm thấy mình khẳng định là còn chưa tỉnh.

——

(Vy Vy: Truyện thật sự rất dài mình cũng có chút nản khi edit nhưng thực sự cặp nv chính ở hiện thực làm mình không thể bỏ qua được, cảm thấy rất hay nên mình sẽ chỉ edit riêng các chương hiện thực thôi nhé!)

Hắc ám đánh tới, hắn bỗng nhiên bừng tỉnh, dạ dày một trận co rút đau đớn.

Diệp Vũ Hiên có chút mờ mịt nhìn chung quanh, ngón tay cũng cứng đờ đến đáng sợ, giống như là muốn bắt lấy ai đó.

Hắn nhíu mày, sắc mặt khó coi đến đáng sợ.

Giang phòng yên tĩnh, chỉ có một ngọn đèn nhỏ phát ra ánh sáng hoành tráng.

Không phải phòng bệnh, cũng không có thi thể cô gái lúc chết.

Diệp Vũ Hiên lại cảm nhận được dạ dày đau đớn kịch liệt, hắn chạy vào phòng vệ sinh, trước bồn rửa tay liền nôn ra một trận.

Loại cảm giác này rất khó chịu.

Dù là đao thật thương thật hay cho hắn một viên đạn, hắn đều sẽ không đau khổ như thế này.

Diệp Vũ Hiên mặt không biểu tình, lần đầu tiên xuất hiện tâm tình kịch liệt chập chờn.

Là hối hận, khó chịu, hoặc là quyến luyến.

Từng cái hiện lên, cuối cùng tâm tình cũng miễn cưỡng lắng lại.

Bộ mặt của hắn biểu lộ cũng khôi phục lại bình tĩnh.

Thế nhưng dạ dày vẫn không thoải mái, thân thể của hắn rất khỏe mạnh, bình thường cũng cố định thời gian sẽ kiểm tra sức khoẻ, đều không có bệnh gì.

Càng thêm không có khả năng có bệnh bao tử, nhưng vừa rồi hắn lại có một loại cảm giác giống như bị đao đâm vào bụng mình.

Diệp Vũ Hiên biết mình không bình thường, nhưng không có ảnh hưởng sinh hoạt bình thường, hắn liền không có truy đến cùng.

Hiện tại giấc mơ này đã ảnh hưởng đến thân thể,.. . .

Nữ nhân kia. . .

Đến cùng là gì?

Diệp Vũ Hiên nghe được chuông điện thoại di động vang lên, hắn tưởng rằng chuyện công tác.

Bởi vì có đôi khi công việc xuất hiện sai lầm trọng đại, đêm hôm khuya khoắt cũng sẽ có người từ công ty gọi điện thoại tới.

Diệp Vũ Hiên cầm điện thoại lên, phát hiện vậy mà là Tần Thu.

Muộn như vậy, ông gọi tới làm gì?

Vừa tiếp điện thoại, Tần Thu thanh âm gào thét, "Không được rồi, vị hôn thê của cậu bị người ta bắt cóc đi."

Vị hôn thê?

Bắt cóc?

Diệp Vũ Hiên lạnh nhạt: "Vậy thì thế nào, chỉ có chút chuyện nhỏ này?"

Tần Thu: "Cmn, vợ tương lai của cậu không rõ sống chết bị người bắt cóc, vậy mà điểm phản ứng, không không, quên cậu là đứa trẻ thiểu năng, tình cảm thiếu thốn, cậu không có phản ứng mới là phản ứng."

Diệp Vũ Hiên lạnh lùng: "Không có việc gì tôi tắt máy đây."