Chương 89: Hiện Thực (2)

Edit: Vũ Phúc Miêu Vy.

Lăng mộ ngay từ đầu liền xây xong, hoàng hậu cùng Hoàng đế có thể cùng một chỗ hợp táng.

Thịnh Tư Vũ mang theo rượu, mở ra mật đạo lăng mộ.

Thân hình hắn vẫn như cũ thẳng tắp, thời gian cũng không lưu lại vết tích trên mặt hắn, thế nhưng là tóc cũng đã hoa râm.

Hắn có chút không kịp chờ đợi đi vào lăng mộ, ở giữa mộ thất, nơi đặt một cái thạch quan to lớn.

Bên trong chính là hài cốt Bạch Vi Vi.

Thịnh Tư Vũ đi đến trước thạch quan, nhịn không được đưa tay ôn nhu vuốt ve thạch quan, liền phảng phất như đang vuốt ve nữ tử hắn yêu nhất kia.

Hắn ôn nhu cười nói: "Ta đến, Vi Vi."

Hắn đối với nơi này rất quen thuộc, hắn thường xuyên đều tới đây.

"Hôm nay là ngày của hoa, còn nhớ rõ năm đó chúng ta cùng xuất cung đi qua ngày của hoa, nàng nói nguyện vọng sao? Nàng nói muốn để gian sơn này biến thành thịnh thế, trẫm giúp nàng thực hiện, ngoại tộc đã bị đánh bại, trong vòng mấy chục năm không thể trở lại."

"Trẫm cũng khai thông tuyển chọn quan viên thanh liêm, trong triều khí tức thanh minh. Tất cả nên làm, trẫm đều làm tốt, gian sơn này đã đi hướng tốt nhất."

"Trẫm cũng đã lựa chọn người thừa kế tốt nhất, không phải hài tử của trẫm, trẫm đem hậu cung đều cho giải tán, một nữ nhân đều không có."

"Đứa bé kia có đầy đủ năng lực, cũng có đầy đủ tâm tư đem một quốc gia quản lý tốt, ta đã viết xong chiếu thư thoái vị, hắn liền có thể nhìn thấy."

Thịnh Tư Vũ rót rượu, sau đó nhẹ nói: "Từ hôm nay trở đi, trẫm. . . Ta không phải Hoàng đế, có thể đi tìm nàng. Ta cũng không thể mỗi lần đều để nàng tìm đến ta, cũng không biết nàng có đợi ta ở cầu Nại Hà hay không, hoặc là nàng đã sớm đầu thai."

Hắn chậm rãi uống rượu, chỉ chốc lát, rượu độc phát tác.

Hắn đẩy ra thạch quan, nhìn thấy hoàng hậu bên trong là một bộ xương khô, nhịn không được cười lên, sau đó nằm vào, đưa tay dắt xương tay của cô, lại dùng nội lực khép lại thạch quan khóa kín.

"Mặc kệ nàng đi nơi nào, ta luôn có thể tìm tới nàng."

——

Tần Thu im lặng nửa ngày, ". . . Cho nên cậu liền hộc máu?"

Diệp Vũ Hiên nghiêm túc nhìn video, miễn cưỡng gật đầu, "Hộc máu, chẳng qua liền một ngụm máu, thân thể trừ tâm đặc biệt đau nhức, bên ngoài cũng không có bệnh gì khác."

Tần Thu cầm dụng cụ kiểm tra qua, "Vẫn là kiểm tra một chút, dù sao hộc máu khẳng định là thân thể không ổn."

Diệp Vũ Hiên tạm dừng video, sau đó đi đến bên cạnh ghế salon dài nằm xuống.

Tần Thu cùng trợ thủ hết sức chăm chú kiểm tra thân thể cho hắn, phát hiện xác thực không có bệnh.

"Nếu cậu vẫn thổ huyết, nhớ kỹ ngày mai đi bệnh viện, tôi cho người tiến hành kiểm tra tổng quát cho cậu."

Trong nhà, không có dụng cụ kiểm tra đầy đủ.

Diệp Vũ Hiên lại lần nữa ngồi trở lại bản bút ký của mình trước máy vi tính, ánh sáng màn hình laptop bắn ra trên mặt hắn, có một loại cảm giác âm trầm đè nén.

Tần Thu ngồi vào đối diện hắn, tận tình khuyên bảo, "Không được không xem trọng thân thể, cậu biết không, rất nhiều bệnh nặng đều là có báo hiệu."

Diệp Vũ Hiên dường như đang suy nghĩ cái gì, hắn đột nhiên hỏi: "Mất đi sẽ để cho người cảm thấy rất đau khổ sao?"

Tần Thu: "Mất đi?"

Diệp Vũ Hiên nghiêm túc gật đầu.

Tần Thu sờ lên cằm nói: "Vậy phải xem mất đi cái gì a, mất đi một kiện rác rưởi ta không có chút nào đau lòng, nhưng là mất đi nguyên bộ dao giải phẫu đặc thù định chế, ta đoán chừng có thể đau lòng đến đυ.ng đầu."

Diệp Vũ Hiên bản thân thiếu khuyết, sướиɠ vui giận buồn cũng thiếu khuyết, cảm xúc cảm giác cũng thiếu khuyết.

Cho nên hắn mặc dù vẫn luôn cuồng nhiệt trong công việc, cũng không phải là bởi vì thích.