Chương 114: TG3 - Ẩn Hôn Tiểu Kiều Thê Của Ảnh Đế (8)

Ngày mai khi rời đi, hắn sẽ trực tiếp sống ở đoàn phim. Hai tháng sau, hắn sẽ gửi bản thỏa thuận ly hôn, cuộc sống tủi khổ kéo dài 5 năm sẽ kết thúc.

【Đinh, mức độ hảo cảm của nam chính: 5.】

Hệ thống: Chưa từ thấy qua cách tăng độ thiện cảm kỳ quái mà nhảm nhí như vậy.

Nó hoàn toàn không thể hiểu nổi, làm sao mà cái tên nam chính động chút là xù lông này lại có thể tăng mức độ ưa thích ngay cả khi hắn ta tức giận đến mức muốn nổ tung?

Hay là chương trình kiểm tra độ hảo cảm của nó có vấn đề rồi?

Hệ thống yên lặng bắt đầu khởi động chương trình tự kiểm tra, nó phải xem nó có bị nhiễm virut hay không mới được.

Bạch Vi Vi bị sốt mê man, nhưng cô cũng không hề buông lỏng cảnh giác, từ nhỏ đã quen với bệnh tật rồi nên cơn sốt này cô có thể chịu được.

Cô xác định Hà Bạc An hô hấp đều đặn mới mở mắt ra, sau khi uống thuốc hạ sốt cô đã thấy dễ chịu hơn chút, không có gì nghiêm trọng cả. Bạch Vi Vi cẩn thận nhích người, đẩy cái gối ở giữa ra, sau đó chui vào l*иg ngực của Hà Bạc An, đặt tay hắn lên eo cô.

Hệ thống: "..."

Bạch Vi Vi thở dài nhìn hệ thống, " Dù sao thì cũng không thể cứng rắn với một tiểu yêu tinh như Hà Bạc An, ngoài miệng thì bày đặt không cần nhưng thân thể lại rất thành thật. Phải mềm mỏng thì hắn mới có thể cảm thấy hắn thật tuyệt vời, hắn là số một.”

Đọc xong thông tin của Hà Bạc An, cô biết người đàn ông này ăn mềm không ăn cứng.

Hơn nữa lại miệng tiện thích ăn hành.

Càng cứng rắn với hắn, hắn càng chán .

Chỉ cần cô thảm hơn một chút là hắn sẽ nhượng bộ ngay.

Lúc đó độ thiện cảm sẽ tăng.

Bạch Vi Vi chợt nhớ ra điều gì đó, " Nhiệm vụ chi nhánh lần trước tôi có hoàn thành không?"

Hệ thống lướt qua thông tin, "Hoàn thành. "

Mặc dù nam chính vị diện trước đoản mệnh, nhưng đúng là đã đặt nền móng vững chắc cho vương triều, tạo nên một thời đại thịnh vượng. Bạch Vi Vi hưng phấn nói, "Thế phần thưởng trẻ mãi không gia của tôi đâu?"

Hệ thống trán nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mời cô nhận thưởng, kỹ thuật diễn xuất đỉnh cao."

Bạch Vi Vi có chút thất vọng, không có trẻ mãi không già rồi. Đợi một hồi, Bạch Vi Vi nói: "Diễn xuất đỉnh cao là sao? Tại sao tôi lại hoàn toàn không có cảm giác gì?."

Hệ thống lại lật xem thư mục, rất bình tĩnh nói: "Ồ, kỹ năng diễn xuất của cô đã vượt qua đỉnh cao rồi, cho nên phần thưởng không có hiệu lực. Nếu ký chủ còn muốn phần thưởng, xin mời tiếp tục phát huy tốt ở vị diện này.”."

Bạch Vi Vi: "..."

Rõ ràng đó là một lời khen mà sao cô chả cảm thấy vui chút nào nhỉ?

Bạch Vi Vi than thở vài câu rồi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, trằn trọc lâu như vậy cô đã rất mệt rồi.

Đồng hồ sinh học của Hà Bạc An rất chính xác, mở mắt đã là sáu giờ sáng, đầu óc có chút sững sờ không biết mình đang ở đâu. Công việc của một diễn viên đã khiến hắn quen với việc bay nhảy khắp nơi, cũng khiến hắn quen với cuộc sống lang bạt, không nơi ở cố định.

Bỗng hắn cảm nhận được thứ gì đó mềm mại và ấm áp trong vòng tay mình.

Hà Bạc An nhíu mày, vừa nhìn xuống đã thấy Bạch Vi Vi tựa vào ngực trần của hắn, mềm mại như cánh hoa không xương.

Còn chưa kịp đẩy cô ra, hàng mi dày của Bạch Vi Vi khẽ run lên, đôi mắt mở ra, có chút mơ hồ.

Hà Bạc An vẫn đang khỏa thân.

Còn Bạch Vi Vi thì được hắn ôm vào lòng.

Hai người nhìn nhau chằm chằm một hồi, Bạch Vi Vi dường như nghĩ tới điều gì, đưa tay sờ lên mặt cô, lập tức trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.

Cô nhanh chóng đá Hà Bạc An một cái rồi trèo ra khỏi giường.

Hà Bạc An bị cô đá vào bụng, sắc mặt tái mét, cú đá này chẳng khác nào muốn gϊếŧ chết hắn.

Hắn vốn đã cáu kỉnh, đêm qua bị Bạch Vi Vi giày vò đến nửa đêm, kết quả hôm nay Bạch Vi Vi không cảm kích thì thôi, còn lấy oán báo đáp lòng tốt của hắn.