Bên kia điện thoại, Bạch Vi Vi yên lặng đến đáng sợ. Hà Bạc An vô cùng thiếu kiên nhẫn, “Có việc nói nhanh lên, cho cô 10 giây, không nói thì tôi tắt máy.”
Đột nhiên, một tiếng khóc vang lên ở đầu bên kia điện thoại. Mới đầu là những tiếng thút thít đầy dè dặt rồi càng ngày càng không cách nào khống chế, tiếng khóc dần dần lớn hơn, cảm giác đè nén tràn ngập bi thương, không cách nào phát tiết.
Hà Bạc An sững sờ, “Bạch Vi Vi?”
Bạch Vi Vi vậy mà lại không nói gì. Cô cứ thế khóc, khóc đến mức tuyệt vọng, khóc đến mức tê tâm liệt phế. Thật giống như cô đã trải qua chuyện bi thương nhất trên đời này vậy.
Hà Bạc An mặc dù rất chán ghét Bạch Vi Vi, thế nhưng là từ trước tới nay hắn cũng chưa từng thấy cô khóc tới mức như vậy bao giờ. Hắn nhíu mày, “ Cô làm sao đây. Xảy ra chuyện thì báo cảnh sát, khóc sướt mướt có ích gì.”
Bạch Vi Vi cứ như là không có nghe thấy lời của hắn, giọng cô đầy mơ hồ: “Anh về nhà được không, anh về một chút thôi có được không…?”
Hà Bạc An trên mặt thoáng qua một tia phiền muộn nhưng giọng điệu lại vẫn như cũ không kiên nhẫn, “Tôi đang có cảnh qua, tối nay không về.”
Bạch Vi Vi nức nở nói: “Anh trở lại một chút đi mà......”
Cô ấy như thế này, căn bản không giống bình thường, coi bộ có vẻ như không thanh tỉnh. Hà Bạc An còn đang tính từ chối thì đột nhiên điện thoại bị dập máy.
Làm gì vậy?
Hà Bạc An bực bội ném điện thoại lên mặt bàn, quay sang nói với trợ lý ở bên cạnh: “Tiếp tục quay phim.” Thế nhưng là không biết vì cái gì, quay lại cảnh mấy lần rồi mà hẵn vẫn không thể nào bình tĩnh được. Trong đầu cứ quanh quẩn mãi cuộc gọi vừa rồi của Bạch Vi Vi, cô vì cái gì mà khóc đến thảm thiết như thế, loại cảm giác tuyệt vọng ấy thật là làm cho người ta không thể ngó lơ nổi.
Liền xem như hắn có chán ghét cô thì hợp đồng chỉ kém hai tháng nữa là tới hạn rồi, cô ta mà xảy ra chuyện gì, đến lúc đó không cách nào ly hôn được lại phức tạp thêm nữa. Hà Bạc An tìm được lý do để cho mình trở về xem.
Hắn cởi đồ đóng phim trên người, ném cho trợ lý bên cạnh, “Tôi trở về một chuyến, quay lại nhanh thôi.” Trở về xem chút rồi quay lại cũng không đến một tiếng đồng hồ.
Hà Bạc An trở lại chỗ ở, vừa lấy chìa khóa mở được cái cửa thì đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Bạch Vi Vi uống rượu?
Không phải cô ta vẫn luôn không uống rượu sao?
Hắn nghe được phòng khách có động tĩnh, vừa mới bước tới đã nghe thấy tiếng ti vi đang bật. Đó là bộ phim hắn công chiếu năm ngoái.
Mà Bạch Vi Vi thì núp ở trên ghế sa lon xem TV, trong tay ôm chai rượu, tóc dài toán loạn. Cặp mắt cô đỏ bừng, hoàn toàn không có nét tinh xảo như ngày thường mà ngược lại vô cùng chật vật.
“Bạch Vi Vi?”
Hà Bạc An có chút tức giận mà cởi bớt nút cài ở cổ áo mình, giữa lông mày xinh đẹp của hắn cũng là tràn đầy phiền chán.
“Cô có thôi đi hay không......” Hắn mới vừa đi tới ghế sô pha bên này liền dừng lại.
Bởi vì ánh mắt của Bạch Vi Vi hoàn toàn không có tiêu điểm, chỉ nhìn chằm chằm vào bộ phim truyền hình.
Bạch Vi Vi bỗng nhiên cười lớn, ánh mắt trở nên trong sáng, "Lúc gặp em là mùa hè, khi em cười, anh cảm thấy như tất cả ánh nắng trên thế giới đều rơi vào tim anh vậy."
Trong phim truyền hình, nhân vật nam chính mà Hà Bạc An thủ vai cũng gần như đồng thời nói ra câu này. Lời thoại lúc đó hắn cũng quên hết rồi, nhưng cô vẫn có thể nhớ rõ như vậy. Hà Bạc An không biết vì cái gì mà ngưng một nhịp thở. Thời điểm nghe cô nói câu này, vậy mà hắn lại thấy đặc biệt đẹp đẽ.
Bạch Vi Vi ngẩng đầu, tựa hồ thấy không rõ người, nàng kỳ quái hỏi: “Anh là ai ~.”
Hà Bạc An chán ghét nói: “Tôi có thể là ai? Nếu như cô kêu tôi tới chỉ để xem cô nổi điên thì xin lỗi tôi không tiếp được.”
Nói xong, hắn liền định xoay người rời đi.
Kết quả vừa mới bước được hai bước, liền nghe được Bạch Vi Vi nhẹ giọng kêu, “Bạc An.”
Vừa rồi còn hỏi hắn là ai, giờ lại kêu tên, diễn cũng diễn không xong.