Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Nam Thần Luôn Bị Công Lược

Chương 9: Bạn học, tìm hiểu về Tom Sue một chút (9)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hắn còn muốn có người làm bài tập cho hắn, còn là để cậu làm, ai cho hắn cái hy vọng đấy vậy?

Còn có "Tôi không có nợ tiền anh, nếu anh lại tống tiền tôi, có tin hay không tôi sẽ đi tìm chú cảnh sát tâm sự nhân sinh lý tưởng."

Lạc Linh tức giận.

Tên này tưởng cậu dễ bắt nạt nên muốn đối đầu với cậu à?

Được lắm, đến đây a, xem xem ai gi*t ai.

Tông Dục Cẩn nghiêng người, khoanh tay nhìn lên, nhưng không ai cho rằng hắn kém một bậc, ngược lại có loại khí thế bức người.

Lạc Linh đang kiêu ngạo bị nhìn một cái lại cảm thấy chột dạ.

Nhưng khi nhìn thấy đống sách chồng chất như núi trên bàn, khí thế lại tăng lên.

"Nhìn cái gì mà nhìn, đừng tưởng rằng chỉ có anh có mắt to, hừ." Cậu hung hăng trừng mắt nhìn Tông Dục Cẩn, hất cằm lên "Tránh ra, tôi muốn đi qua."

Nếu không quay lại, tiết thứ hai cũng bị bỏ lỡ mất.

Cậu sẽ bị kéo đến văn phòng để giáo huấn.

Tông Dục Cẩn đứng lên, những người khác đều cho rằng hắn muốn tránh đường, kết quả hắn chỉ đứng đó, không có ý định di chuyển.

Hắn cao hơn 1.8 mét, Lạc Linh thiếu một chút nữa mới 1.8 mét, hắn cao hơn cậu cả một cái đầu.

Hai người cũng từ ngước nhìn biến thành từ trên nhìn xuống.

Vốn dĩ khí thế hắn đã mạnh, nên giờ càng mạnh hơn.

Lạc Linh bị dồn ép từng chút một không dám thở mạnh.

Yên lặng nuốt một ngụm nước miếng, khẽ dịch chân, không dấu kéo ra một khoảng cách an toàn, trong lòng than thở.

Cậu rốt cuộc là đã gặp phải cái vận xui xẻo gì a, vậy mà lại đυ.ng trúng phải một nam chính không nói đạo lý như vậy?

Đau lòng.

Cảm giác như trên đỉnh đầu có một đám mây đen.

Chao ôi.

Chao ôi?

Đợi một chút, bàn tay vàng của cậu đâu.

Ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Tông Dục Cẩn, cố gắng nhìn ra cái gì đó khác biệt trên khuôn mặt của hắn.

Một phút trôi qua, hai phút trôi qua, ba phút trôi qua, năm phút trôi qua, vẫn không có gì thay đổi.

Nhíu mày lại, chẳng lẽ cái bàn tay vàng này của cậu thật sự là cái rác rưởi sao?

Hệ thống rác rưởi (╰_╯)#

"Vào học rồi, giáo viên sắp vào, hai người đừng nháo nữa."

Lam Tử Dật buồn cười nhìn hai người, ôn nhu nói.

Thật là giống như trẻ con vậy.

Có bậc thang đi xuống, Lạc Linh rất biết cách thuận theo sự việc, nhanh chóng ngồi xuống, miệng còn không quên biện minh cho mình.

"Được rồi, coi như vì Tử Dật tôi sẽ không so đo với anh nữa, vào lớp đã."

Cầm cuốn sách lên, thoạt nhìn trông rất nghiêm túc.

Trong con ngươi sâu thẳm của Tông Dục Cẩn ẩn chứa ý cười, cũng ngồi xuống.

Hắn rút lấy cuốn sách trên tay cậu ra, đặt nó trước mặt mình.

Lạc Linh tức giận quay đầu qua, thấy là ông lớn này, mặt liền phồng lên, buồn bực quay đầu đi.

Dáng vẻ tức giận nhưng không dám nói gì này khiến Tông Dục Cẩn vô cùng hài lòng. Khóe môi hắn hơi nhếch lên, chỉ là không có ai nhìn thấy.

Cuối cùng cũng đến lúc tan học, Lạc Linh lần này cũng không có ngu ngốc chờ người ta thả mình đi.

Ngay khi giáo viên vừa rời đi, cậu nhảy lên ghế, sau đó nhảy qua cái bàn trống ở phía sau.

Vừa đáp xuống đất, hướng về phía Tông Dục Cẩn đang rất ngạc nhiên không ngờ là cậu sẽ làm như vậy làm một cái mặt quỷ: "Lêu lêu lêu ~ ~ ~ "

Trước khi bị đối phương bắt được, cậu nhanh chóng lao ra cửa.

"Tiểu tử, còn muốn ức hϊếp tôi, không có cửa đâu."

Sau một hồi khinh bỉ liền biến mất sau cánh cửa với dáng vẻ đắc ý.

Tông Dục Cẩn nhìn cánh cửa trống không, nguy hiểm nheo mắt lại, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Tôi thật sự càng ngày càng mong đợi đối với cậu đó.”

Lam Tử Dật nghe được câu này liền cười đến cao thâm khó đoán.

Có vẻ như những ngày tiếp theo sẽ rất thú vị.

***

"Này, các cậu có nghe chuyện này chưa, trưa hôm nay cái người quyến rũ Cẩn vương tử đã bị Cẩn vương tử kéo đi trở thành bạn cùng bàn."

"Có thật không? Tên kia đúng là may mắn, ghen tị quá."

"Tôi cũng biết, cậu ta hiện tại có thể nói là một bước lên trời, lọt vào mắt Cẩn vương tử."
« Chương TrướcChương Tiếp »