Chương 49: Ái khanh, đây là giang sơn trẫm vì em mà đánh hạ (3)

Một mùi hương lạnh lẽo thoang thoảng bay vào mũi, nhịn không được hít một hơi thật sâu.

Hương thơm say lòng người.

Sau khi cảm thấy dưới chân đã dừng lại, hắn ngẩng đầu lên nhìn.

Chiếc cổ thon dài, hầu kết nho nhỏ, chiếc cằm thon cùng với đôi môi mỏng nhạt màu.

Phía trên là một chiếc mặt nạ màu bạc che nửa trên khuôn mặt, nhưng lại không thể che được đôi mắt như vực thẳm kia.

Màu đen trong suốt đến mức có thể nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ của hắn lúc này.

Hắn theo bản năng đưa tay lên muốn chạm vào mặt cậu, lại chạm vào một thứ lành lạnh, mượt mà giống như tơ lụa...

Cầm lấy mới thấy là sợi tóc đen như mực.

Mùi hương lạnh lẽo vừa ngửi thấy, cứ tưởng là ảo giác, khi sợ tóc lướt qua lại ập đến.

Mộ Dung Cửu có chút ngẩn ngơ.

“Bệ hạ, ngài không có việc gì chứ.”

Sau khi thủ lĩnh ám vệ thoát khỏi mũi tên phía sau, vội vàng chạy tới, hét lớn một tiếng khiến Mộ Dung Cửu giật mình lập tức tỉnh táo lại.

Sau đó người đứng sát bên cạnh hắn cũng lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách.

Trong lòng hắn thoáng hiện lên một tia tiếc nuối.

Chỉ là hắn chưa kịp nói gì, những mũi tên dày đặc lại bay về phía họ.

Lạc Linh nhíu mày, trận thế lớn như thế này, làm cách nào mà nữ chính với cái công phu mèo ba chân cứu được nam chính ra vậy?

Điều này không khoa học.

Cậu túm lấy nam chính ở bên cạnh, mũi chân khẽ điểm, bay lên trời, nhanh chóng lùi về phía sau.

Khi rút lui đến nơi an toàn, đưa cây sáo ngọc lên môi.

Những âm phù thanh nhã linh hoạt kỳ ảo bay ra.

Sóng âm vô hình đi đến đâu, những mũi tên bay tới lần lượt bị bẻ gãy.

Mộ Dung Cửu khẽ nheo mắt lại, nhìn chăm chú vào bóng dáng mảnh khảnh một thân đỏ rực trước mặt, đôi mắt hơi lóe lên.

Người này, là ai?

Tại sao lại xuất hiện ở đây?

Còn đúng lúc cứu hắn nữa.

Đặc biệt là tiếng sáo của cậu sao lại thê lương như vậy.

Dường như có một sự bi thương vô tận vây quanh cậu.

Sao cậu lại thương tâm?

Lúc này Mộ Dung Cửu cảm thấy trong lòng như có lửa đốt, tâm tình vốn đã u ám của hắn càng thêm bạo ngược.

"Khuyên các hạ không nên xen vào việc của người khác, nếu bây giờ ngươi rời đi, bọn ta sẽ không truy cứu."

Tử sĩ đứng đầu cuộc ám sát Mộ Dung Cửu thấy làm thế nào cũng không thể công phá được tiếng sáo của Lạc Linh, tâm trạng nặng nề.

Bọn họ không có nhiều thời gian.

Chờ đến khi cấm vệ quân đuổi đến, muốn ra tay sẽ rất khó khăn.

Rất khó khăn mới có thể ép người vào hoàn cảnh này, nếu hắn không chết thì người chết chính là bọn họ.

Lạc Linh thậm chí không nhìn bọn họ một cái, cậu dường như không nghe thấy động tĩnh xung quanh mình, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, yên lặng thổi sáo.

Mái tóc đen mượt như tơ lụa bị gió cuốn theo, buông xuống trước ngực, trên má cũng dính vài sợi.

Mặt nạ bạc, làn da trắng ngọc, mái tóc đen tuyền, cây sáo xanh ngọc, hiệu ứng thị giác vô cùng mạnh mẽ.

Trong khu vực rừng núi này, bọn họ giống như những kẻ xâm lược, vô tình xâm nhập quấy nhiễu cậu.

Hai bên đều nín thở, khí chất của người này rất đặc biệt.

Đến mức họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Lợi dụng lúc đối phương tạm thời đình chỉ tấn công, thân hình Lạc Linh khẽ lóe lên, ôm lấy Mộ Dung Cửu, nhân lúc bọn họ không kịp phản ứng, nhanh chóng biến mất tại chỗ.

Vừa ra khỏi khu vực săn bắn, một đội cấm vệ quân khí thế mạnh mẽ xuất hiện ở phía trước.

Nhìn thấy Mộ Dung Cửu, người đang ngồi trên lưng ngựa lập tức kích động kêu lên: “Bệ hạ.”

Lạc Linh biết đây là cứu viện.

Sau khi buông tay nam chính ra, xác định hắn không có việc gì, cậu quay người chuẩn bị rời đi.

Cậu vừa bước một bước, ống tay áo đã bị túm chặt, giọng nói khàn khàn vang lên.

"Ngươi là ai, vì sao lại cứu trẫm."

Lạc Linh dừng lại, hơi ngẩng đầu lên, trầm mặc.

Ngay lúc Mộ Dung Cửu cho rằng sẽ không chờ được câu trả lời, giọng nói lạnh lùng truyền đến, khiến trong lòng hắn chấn động.