Chương 48: Ái khanh, đây là giang sơn trẫm vì em mà đánh hạ (2)

Tình yêu, đôi khi cũng rất đau khổ.

Đặc biệt là loại này, một người sẽ biến mất vĩnh viễn, người còn lại mang theo ký ức, không ngừng lưu chuyển.

Không phải là nó không nghĩ đến việc rút ký ức của cậu ra, nhưng ký chủ của nó không đồng ý.

Haizz.

Khóe miệng Lạc Linh khẽ giật giật, đổi phương hướng rời đi.

Cốt truyện của thế giới này cũng tương đối cẩu huyết.

Nữ chính xuyên không, còn tình cờ xuyên thành một công chúa bị mất nước.

Trên đường đào vong, cô ta đã cứu được hoàng đế của Phượng Thiên quốc đang bị ám sát. Sau khi biết thân phận của đối phương, cô ta đã bí mật lên kế hoạch quyến rũ hắn.

Đầu tiên là thể hiện sự khác biệt của chính mình, mọi người đều bình đẳng như nhau, chẳng phân biệt giàu nghèo sang hèn.

Sau đó lại nói rằng thiên hạ hợp lâu rồi lại chia, chia lâu rồi lại hợp.

Cuối cùng, cô ta đã đem toàn bộ 36 kế binh pháp Tôn Tử từ hiện đại ra, thành công ngồi lên cái ghế mưu sĩ cho hoàng đế.

Sau đó cùng nhau chinh chiến, thống nhất thiên hạ, trở thành hoàng hậu.

Có thể nói là truyền kỳ cả đời.

Chỉ là...

Lạc Linh nhìn khu vực săn bắn hoàng gia được canh gác nghiêm ngặt trước mặt, gần như là ba bước một lính canh, năm bước một trạm, vẻ mặt cứng đờ.

Nữ chính vào bằng cách nào thế?

Mặc dù kia không phải là trọng điểm.

Nhưng trọng điểm là, bây giờ cậu vào bằng cách nào?

Còn không được kinh động người khác, không để ai nghi ngờ.

Đây đúng thật là...

Mím môi, cậu cam chịu đi dọc theo khu vực săn bắn của hoàng gia xem có chỗ nào canh phòng lỏng lẻo không.

...

Mộ Dung Cửu nhếch nhác dựa vào thân đại thụ, trường kiếm trong tay chống xuống đất, chất lỏng màu đỏ chảy dọc theo thân kiếm chậm rãi biến mất dưới mặt đất.

"Bệ hạ, ngài kiên trì một chút, quân tiếp viện sắp đến rồi."

Thủ lĩnh ám vệ đứng trước mặt Mộ Dung Cửu bảo vệ, vẻ mặt lo lắng.

Bây giờ bọn họ đang ở trong tình huống rất tồi tệ.

Đội nhân mã phía sau đã bị tiêu diệt hết rồi, có thể đột phá phục kích đều là nhờ nhóm ám vệ liều mạng ngăn cản.

Mộ Dung Cửu hung ác nhìn phía sau, khuôn mặt góc cạnh tràn đầy lệ khí.

Hắn ấn l*иg ngực bị thương của mình, dùng kiếm chỉ về một hướng, khàn giọng nói: “Đi hướng đó.”

“Vâng.” Thủ lĩnh ám vệ vội vàng đỡ Mộ Dung Cửu đứng dậy, nhanh chóng đi về hướng mà hắn chỉ.

Bọn họ không ngờ rằng Vương gia sẽ cấu kết với thừa tướng thay đổi cấm vệ quân ở khu vực săn bắn.

Khống chế toàn bộ khu vực săn bắn.

"Nhanh, bọn họ ở kia, đừng để bọn họ chạy ra khỏi khu vực săn bắn."

"Cung thủ chuẩn bị."

Đuổi theo.

Sắc mặt Mộ Dung Cửu lạnh lẽo.

Toàn thân thủ lĩnh ám vệ lúc này cũng căng chặt, không dám trì hoãn chút nào, bước chân càng nhanh hơn.

Phải đi ra ngoài.

Hoặc cầm cự cho đến khi quân tiếp viện đến.

"Vυ"t"

Mũi tên dài sắc nhọn phá không bay tới, chỉ trong chớp mắt đã ở phía sau hai người họ.

Thủ lĩnh ám vệ nhanh chóng đẩy người ra, vung đao chém tới.

"Lạch cạch"

Mũi tên bị chặn lại.

Tuy nhiên ngay sau đó, lại có thêm nhiều mũi tên hơn bay về phía Mộ Dung Cửu.

Bàn tay cầm kiếm của Mộ Dung Cửu siết chặt, khi mũi tên lao tới hắn cố gắng hết sức để ngăn cản.

Nếu ở trạng thái toàn thịnh thì những mũi tên này căn bản không phải là vấn đề.

Nhưng hắn bị trúng độc.

Nếu không hắn sẽ không bị truy đuổi một cách chật vật như vậy.

"Bệ hạ, cẩn thận!"

Sau khi tránh được một mũi tên bay tới trong gang tấc, Mộ Dung Cửu cảm thấy thể lực có chút chống đỡ hết nổi, trước mắt cũng bắt đầu mơ hồ.

Hắn lắc đầu thật mạnh, buộc tầm mắt trở nên rõ ràng.

Vừa mới điều chỉnh xong, một mũi tên dài trên đầu mũi tên còn có chút màu xanh bay nhanh tới.

Mộ Dung Cửu vội vàng lùi lại, vung trường kiếm trong tay lên định chặn lại.

Nhưng uy lực mũi tên quá lớn, thân thể hắn lại không có sức.

Một tiếng "Leng keng" vang lên, thanh kiếm trong tay hắn bị hất bay đi.

Mũi tên dài lại không rơi xuống, chỉ là lực yếu đi một chút, nó vẫn lao về phía hắn.

Ngay lúc nó sắp đâm vào ngực hắn, thắt lưng đột nhiên bị kéo căng, tầm nhìn thay đổi, màu đỏ diễm lệ hiện lên trước mắt.