Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Nam Thần Luôn Bị Công Lược

Chương 47: Ái khanh, đây là giang sơn trẫm vì em mà đánh hạ (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
[Thống Nhi, cậu nói xem, sau này tôi có thể phản công không?]

Ở trạm trung chuyển hệ thống, Lạc Linh đơ mặt hỏi.

Ở vị diện trước, rõ ràng là cậu cảm thấy mình siêu hung dữ, siêu công, kết quả...

Bị đè.

Huhuhu ~~~

Ôm ngực, đau lòng quá.

Hệ thống vô hình trợn mắt, lặng lẽ duỗi bàn chân tội lỗi ra.

Đá Lạc Linh một cái.

Mắt thấy sắp đá trúng rồi, vυ"t một cái cậu đã tránh được.

"Là lá la, không đá được, không đá được, lêu lêu lêu ~~~"

Lạc Linh chống hông, lắc lư cơ thể, cái dáng vẻ kia, rất thiếu đánh.

Hệ thống nuốt xuống một ngụm máu, lạnh lùng nói: "Đi đi, không tiễn."

Lợi dụng lúc Lạc Linh nghi hoặc, đột nhiên đánh về phía cậu.

"A!" Lạc Linh kêu lên một tiếng, biến mất khỏi trạm trung chuyển.

Hệ thống nhìn nơi Lạc Linh vừa đứng, hừ lạnh hai tiếng: [Đấu cùng tôi, cậu vẫn còn non lắm, hừ]

Đắc ý xong, cũng đi theo.

"Thống Nhi, tôi phát hiện, cậu càng ngày càng nghịch ngợm rồi."

Ngồi trên chiếc giường lớn, nhìn đồ đạc cổ xưa xung quanh, Lạc Linh nhẹ giọng nói.

Hệ thống hoàn toàn không để ý đến cơn động kinh ngắt quãng của cậu, vội vàng nói: [Ký chủ nhanh lên, nhanh lên, nữ chính sắp đến Phượng Thiên quốc rồi.]

Cùng lúc đó, một giọng nói lo lắng vang lên.

"Chủ tử, Trữ Lưu quốc sắp tấn công vào rồi, xin hãy rời đi cùng thuộc hạ."

Một nam tử mặc đồ đen đeo mặt nạ đột nhiên xuất hiện trước mặt Lạc Linh.

Đầu cúi thấp đến mức gần như chạm đất, không dám nhìn người trên giường.

Lạc Linh đứng dậy, cầm áo choàng ở một bên mặc vào rồi đi về phía cửa.

"Đi Phượng Thiên quốc."

Giọng nói lạnh lùng lọt vào tai nam tử mặc đồ đen.

Hắn dừng lại một chút, nhanh chóng điều chỉnh lại rồi đuổi theo.

Vừa bước ra khỏi sân, Lạc Linh quay đầu lại, khuôn mặt tuấn mỹ xinh đẹp trong nháy mắt đã làm hoa đồ mi trải đầy phía sau trở lên phai mờ.

Đặc biệt là bộ hồng y kia càng khiến cho dáng người gầy yếu trở lên bắt mắt.

Bởi vì vội vàng, cho nên chỉ buộc tóc bằng một dải lụa đỏ.

Trông có vẻ hơi hỗn loạn nhưng không hề làm giảm đi vẻ đẹp của cậu chút nào.

Thay vào đó là một chút cám dỗ nguy hiểm.

Thật sự là phong hoa tuyệt đại.

Dù là tử sĩ ẩn nấp trong bóng tối hay đi theo Lạc Linh, trong đầu đều hiện lên câu này.

Dù đã nhìn thấy dung mạo này mười sáu năm nhưng vẫn không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của cậu.

Người như vậy nên được nuôi dưỡng trong cung điện xinh đẹp.

Vốn dĩ cũng là như vậy.

Nhưng bây giờ, nước mất nhà tan.

Đôi mắt vốn dĩ lạnh lùng thờ ơ đấy, vào khoảnh khắc này, càng thêm tĩnh mịch lạnh giá.

Lạc quốc, vong rồi.

Nhà của cậu, cũng mất rồi.

Trữ Lưu quốc!

Lạc Linh nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, bên trong là bóng tối sâu không thấy đáy.

"Đi."

Khi bàn tay vung lên, ống tay áo rộng lớn tung lên không trung thành một vòng cung u nhã.

Màu đỏ rực rỡ tựa như bầu trời bị ngọn lửa chiến tranh nhuộm đỏ.

Nửa tháng sau, một nam tử đeo mặt nạ hoa văn thần bí màu bạc, mặc đồ đỏ, cầm sáo ngọc xuất hiện ở ngoại thành quốc đô của Phượng Thiên quốc.

Nhìn đường phố náo nhiệt phồn hoa, nhộn nhịp tiếng cười nói.

Lạc Linh đưa tay lên che mắt, một giọt nước mắt rơi xuống.

Trong nửa tháng này, Lạc quốc đã hoàn toàn trở thành lịch sử.

[Ký chủ ký chủ, kịch bản cẩu huyết sắp đến rồi, cậu đừng diễn nữa, nhanh lên đi, nữ chính đã ở một bên chờ sẵn rồi đó.]

Hệ thống tỏ vẻ rất sốt ruột.

Ký chủ nhà nó đúng là diễn sâu.

Một khi bắt đầu diễn là không thể dừng lại được.

Thực ra... nó cũng hiểu.

Đắm chìm vào nhân vật này, hoàn toàn hóa thân thành đối phương, có thể tự lừa mình dối người rằng mình chỉ là hoàng tử đã mất nước.

Chứ không phải là Lạc Linh đã đồng hành cùng người yêu suốt cuộc đời, cho đến khi sinh mệnh chấm dứt.

Như vậy, trái tim cậu có thể cảm thấy dễ chịu hơn chút.

Cũng là mượn cách này để trút bỏ cảm xúc.
« Chương TrướcChương Tiếp »