Đọc phần giới thiệu liền cảm thấy rất cẩu huyết rồi. Hiện tại ở trong đó, Lạc Linh chỉ muốn hộc máu.
Chỉ số thông minh của nam chính trong loại cốt truyện này rốt cuộc là bao nhiêu?
Thế nhưng có thể chịu đựng được đủ loại hành vi của tiểu thụ, thật đáng sợ.
Nếu là cậu thì có lẽ cậu đã thờ ơ từ lâu rồi, còn cảm thấy thú vị, thú vị cái quỷ gì.
Trong lòng cậu không ngừng chửi rủa, nhưng bước chân lại rất thành thật đi về phía hai người họ.
"Này, sao anh lại xấu tính thế, lại đi bắt nạt nữ sinh, anh không thấy xấu hổ à?"
Cậu đi đến cạnh nữ sinh đang khóc rất thương tâm, lấy khăn giấy ra nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, nói bằng giọng rất dịu dàng.
"Con gái khóc sẽ xấu lắm, lớp trang điểm sẽ bị hỏng. Cậu xinh đẹp như vậy, nước mắt rơi xuống chắc chắn là vì ghen tị với cậu nên mới muốn phá hủy vẻ đẹp của cậu. Làm sao có thể để nó thành công được? Ngoan, đừng khóc nữa."
Có lẽ là vì giọng nói của Lạc Linh quá đỗi dịu dàng, cũng có thể là vì hành động của cậu quá trân trọng nên nữ sinh lập tức ngừng khóc.
Đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía cậu, khoảnh khắc đó, nam sinh đẹp trai có nụ cười như ánh mặt trời rực rỡ đã in sâu vào trong lòng cô.
Tông Dục Cẩn nguy hiểm nheo mắt lại, trong lòng đột nhiên thấy khó chịu.
Giống như đồ vật thuộc về hắn bị mơ ước.
Lời hắn nói ra cũng trở nên âm dương quái khí: "Không ngờ tới cậu không chỉ thích gây rắc rối mà còn thích lo chuyện bao đồng."
"Hả?" Lạc Linh dừng lại, kinh ngạc quay đầu lại, chỉ vào chính mình, không thể tin nói: "Anh nói tôi?"
Tông Dục Cẩn gật đầu.
Lạc Linh tức giận muốn chết, cậu lúc nào thì thích gây rắc rối, lúc nào thích lo chuyện bao đồng chứ?
Đây rõ ràng là nồi của hệ thống, cậu không đội!
Tông Dục Cẩn thấy khuôn mặt của cậu chán nản, trừng mắt nhìn mình, bên trong tràn đầy hình ảnh phản chiếu chính mình liền cảm thấy hài lòng.
“Thấy cậu tự giác như vậy, tôi liền tốt bụng thông báo với cậu một tiếng, chi phiếu cậu đưa không đủ, số còn lại thì cậu làm người hầu cho tôi trong một tháng để trả nợ.”
Lạc Linh bùng nổ: "Sao có thể như vậy! Bộ quần áo kia của anh là hoàng đế mặc sao? Qúy giá như vậy."
Số chi phiếu cậu đưa đã lên tới 10 triệu*, thế nhưng vẫn nói không đủ?
(*) 10 triệu ≈ 35 tỷ VNĐLà hắn có hiểu lầm gì đó với tiền bạc sao?
Mười triệu, chẳng lẽ không phải là rất nhiều rất nhiều rất nhiều sao?
Cậu có hiểu biết đại khái giá thị trường của bộ quần áo đó, đâu có đến 10 triệu.
"Thống Nhi, cậu nói cho tôi biết bộ quần áo kia rốt cuộc là bao nhiêu tiền?"
Hít một hơi thật sâu, cậu hồi hộp chờ đợi tin tức sẽ làm tan nát trái tim nhỏ bé của mình.
[Ký chủ rất hân hạnh nói cho cậu biết, số tiền cậu đưa đã đủ bồi thường bộ quần áo kia rồi.]
Lạc Linh thở phào nhẹ nhõm, tốt rồi, tốt rồi.
[Tuy nhiên giá trị con người của nam chính cực kỳ cao, không có giới hạn.]
Cậu vừa thở ra một hơi hệ thống liền rẽ sang một hướng khác, toàn thân Lạc Linh đều trở nên không ổn.
Cái gì gọi là không có giới hạn?
Còn có cái này thì có liên quan gì đến bộ quần áo kia?
Tông Dục Cẩn rất có hứng thú nhìn biến hóa trên gương mặt người đối diện, bàn tay cắm ở trong túi quần nhịn không được giật giật.
Có hơi ngứa, rất muốn bóp thử để xem cậu làm thế nào để tạo ra nhiều biểu cảm phong phú như vậy.
"Tôi mặc kệ. Dù sao tôi cũng đã trả cho anh theo giá thị trường, anh không được tìm tôi gây phiền toái."
Lạc Linh mím môi, tức giận nói.
Đối mặt với thế lực tà ác, cậu sẽ không bao giờ thỏa hiệp, nếu không......
Cậu sẽ nghèo o(╥﹏╥)o
Tuy rằng cậu giấu thân phận tiểu thiếu gia giàu có đến trường học để cướp cốt truyện của nhân vật chính, nhưng không có nghĩa là cậu thực sự muốn trở lên nghèo a.
Có tiền còn chịu tội, đó là đồ ngốc.
Cậu thế nhưng rất thông minh, còn lâu mới ngu ngốc như vậy.
Cậu hất cằm đầy kiêu ngạo, khiến l*иg ngực của Tông Dục Cẩn nóng nóng.
Đáng yêu quá.
Thật sự khác xa so với mấy người vô liêm sỉ diêm dúa lúc trước.
"Khụ khụ....." Hắn dùng nắm tay che lại để giấu đi đôi môi đang cong lên.