Chương 20: Bạn học, tìm hiểu về Tom Sue một chút (20)

Đi trên con đường nhỏ yên tĩnh, Văn Nhiên ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm.

Sạch sẽ, tươi đẹp.

Có hơi giống với ánh mắt với nụ cười của người đó.

Lạc Linh, chuyện xảy ra trước đó dù là trùng hợp hay gì đó, hãy kết thúc tại đây đi.

Tôi không tính toán nữa.

Buông tha cậu, cũng là buông tha tôi.

Nhưng mà.....

Có chuyện mà y sẽ không từ bỏ, chỉ cần chưa tới cuối cùng, y sẽ chiến đấu đến cùng.

"Cạch, cạch."

Lạc Linh cắn cái thìa, nhẹ nhàng xoa xoa cái mũi, cảnh giác nhìn Tông Dục Cẩn.

Nam chính có phải lại đang nhớ nhung mình cái gì không?

Liếc qua khóe mắt nhìn đến mấy cái đùi gà thơm ngào ngạt trước mặt. Chẳng lẽ là....

Nhanh chóng đưa tay ra, kéo tất cả đến trước mặt mình che lại. Cậu hơi hơi cúi người xuống, đôi mắt mở to, động tác nhai viên tôm trong miệng cũng nhanh hơn.

Giống như sợ bị cướp.

Tông Dục Cẩn nhìn tiểu vô tâm trước mặt này, vừa tức giận lại vừa buồn cười.

Tốt xấu gì vừa rồi hắn cũng giúp cậu, đồ ăn cũng là hắn mua, chia cho hắn một ít thì có làm sao?

"Này, anh đừng nhìn chằm chằm tôi, tôi sợ đó."

Lạc Linh rụt cổ lại, nhưng tốc độ ăn lại không hề chậm lại chút nào.

Tông Dục Cẩn thưởng cho cậu một cái cốc vào đầu, có chút nghiến răng nghiến lợi nói.

"Nếu sợ tôi thì để đồ xuống, đó là tôi mua."

Nhãi con này thật là làm cho người ta tức giận.

Lạc Linh không thèm để ý đến cơn đau truyền đến từ trên đầu, nhanh chóng chộp lấy cái túi, ôm vào trong lòng, cúi đầu sờ sờ mấy cái rồi mới hung hăng nói.

"Tôi đã chạm vào hết rồi, tất cả đều là của tôi."

Hàm ý là đừng nghĩ về nó nữa.

Tông Dục Cẩn bị nghẹn, trong lúc nhất thời không tìm được lời nào để phản bác.

Môi giật giật, cuối cùng trở nên bình tĩnh.

Bại rồi, bại rồi.

Không có ai "quấy rối", Lạc Linh thành công đem chính mình ăn đến mức bụng tròn vo, vô cùng thỏa mãn.

Tựa lưng vào ghế, xoa xoa cái bụng có chút phồng lên của mình, nghĩ ngợi.

Ăn no rồi, nên đi ngủ thôi.

Nhìn người đối diện, cậu cười tủm tỉm nói.

"Tông Dục Cẩn, tôi muốn đi ngủ rồi, anh mau đi ăn cơm đi, bị đói sẽ không tốt đâu."

“Vậy sao vừa rồi em không để lại cho tôi một ít?” Tông Dục Cẩn lạnh lùng hỏi.

Đôi mắt tròn xoe của Lạc Linh xoay chuyển, nghiêm túc trả lời.

"Loại thực phẩm rác rưởi như này, làm sao có thể xứng cho anh ăn, ăn xong sẽ tiêu chảy."

Tông Dục Cẩn nghe Lạc Linh nghiêm túc bịa chuyện, khuôn mặt hờ hững suýt chút nữa sụp đổ.

Cậu nhất định là khắc tinh của hắn.

Lạc Linh nhảy lên, đẩy Tông Dục Cẩn: "Ôi chao, sao anh lại lề mề thế, đi mau đi mau."

Điển hình của việc dùng xong liền ném.

Mà người bị vứt bỏ cảm nhận được rất rõ ràng, nhưng lại không thể nổi giận được.

Tông Dục Cẩn cũng có chút nghi ngờ liệu hắn có mắc chứng tự ngược hay không.

Nịnh bợ hắn, hắn ghét bỏ.

Chống lại hắn, hắn không thể bỏ qua được.

Haizzz.

Lạc Linh xác định Tông Dục Cẩn đã đi rồi, trong đôi mắt phượng xinh đẹp hiện lên một tia giảo hoạt.

Cậu nhanh chóng đóng cửa lại, chuồn đi.

Ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó của mình.

Ngủ trên giường của mình vẫn là thoải mái nhất.

Ném người lên giường lăn vài vòng rồi mới ôm lấy cái gối ôm, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.

Lạc Linh ngủ say không nghe thấy tiếng hệ thống nhắc nhở.

[Đinh! Hảo cảm nam chính 89, yêu cầu ký chủ tiếp tục cố gắng, nhanh chóng giành được nam chính, đạt đến đỉnh cao nhân sinh.]

80, nhất kiến chung tình, bắt đầu từ nhan sắc.

81 đến 90, thích, thích nhân phẩm tính cách.

91 đến 99, yêu, sa vào tài hoa của bản thân.

100, sinh cùng chăn chết cùng huyệt.

***

"A, xin lỗi, xin lỗi, tôi không phải cố ý."

Văn Nhiên khẩn trương túm vạt áo, vẻ mặt bất an xin lỗi. Đôi mắt bị tóc mái che khuất lóe lên vẻ kích động.

Thật sự là có được chẳng cẩn tốn công chút nào.

PS: Mọi người nhớ theo dõi ủng hộ truyện nha!!!!