Tông Dục Cẩn bỏ đi vẻ thờ ơ, nghiêm túc nhìn kỹ người trước mặt.
Cậu đang mặc một bộ đồng phục học sinh bình thường nhất, đôi giày thể thao màu trắng dưới chân trông không khác gì loại một hai trăm tệ trong cửa hàng.
Ngoài ra không còn đồ trang sức nào khác.
Cả người có mỗi bộ đồng phục là đắt tiền nhất, còn dám nói lấy tiền bồi thường.
Thật là không biết tự lượng sức mình.
Nhưng nhìn đôi mắt ươn ướt kia, Tông Dục Cẩn lại không thể phun ra những lời ác ý.
Lúc này Lạc Linh cảm thấy như bị dày vò. Nam chính cứ nhìn chằm chằm vào cậu, là muốn làm cái gì nha.
Không phải là... muốn cậu làm người hầu cho hắn chứ!?
Cậu lập tức ngẩng đầu gọi một tiếng: "Bạn học!" Thấy đối phương đang nhìn chằm chằm vào mình giống như đang đợi cậu nói liền vội vàng nói.
"Tôi thật sự có tiền. Quần áo của anh bao nhiêu tiền? Tôi sẽ đưa cho anh ngay."
Cho nên anh đừng nghĩ bắt tôi giống như vai chính thụ, làm người hầu cho anh.
Tông Dục Cẩn nheo mắt lại, nghĩ lại thì thấy mình đã nói sai một việc.
Thứ quý giá nhất trên người cậu không phải là bộ đồng phục mà là khuôn mặt với đôi mắt.
Lúc trước do chênh lệch chiều cao giữa hai người với do góc độ nên hắn không nhìn rõ khuôn mặt của cậu.
Hơn nữa hắn bị đôi mắt kia thu hút đầu tiên nên không để ý kỹ.
Bây giờ cậu ngẩng đầu lên hắn mới có thể nhìn rõ.
Chỉ là.....
Hắn lại nhìn cậu từ trên xuống một lượt, đôi mắt sắc bén dán chặt vào khuôn mặt của cậu, muốn nhìn ra một chút đùa giỡn trên đó.
Nhưng ngoài sự căng thẳng thì không có gì khác.
Hơn nữa sự căng thẳng kia là sợ hắn không nhận tiền.
Tông Dục Cẩn cuối cùng cũng nổi lên hứng thú, lông mày khẽ động, "Bao nhiêu tiền cậu cũng không biết, cậu xác định có đủ khả năng bồi thường sao?"
Hắn lại chuyển qua nói: "Hay là vậy đi, thấy cậu đáng thương như vậy. Tôi cũng không cần tiền của cậu. Cậu tới làm người hầu cho tôi để trả nợ đi."
" ! "
Hai mắt Lạc Linh trợn tròn, bên trong đầy vẻ khó tin.
Cậu đã nói là sẽ bồi thường tiền, nhưng tại sao cốt truyện vẫn vòng lại việc làm người hầu cho nam chính?
Không phục!
Lạc Linh nghĩ đến tương lai sẽ bị nam chính sai sử, đủ loại làm khó dễ, toàn thân Lạc Linh liền nổi hết da gà lên.
Những chuyện như thế này nhất định không thể đồng ý.
Cậu lục lọi trong túi, móc ra một tập chi phiếu, nhét tất cả vào tay Tông Dục Cẩn.
"Đây, tiền cho anh. Chúng ta đã thanh toán xong. Tạm biệt."
Nói xong liền bỏ chạy, trong nháy mắt đã ra khỏi căng tin.
Tông Dục Cẩn: "...."
"Haha.... Không ngờ đứa nhỏ này lại thú vị như vậy, phải không, Cẩn."
Lam Tử Dật hơi nhếch môi xong không nhịn được liền bật cười lớn. Anh nhìn chằm chằm về hướng Lạc Linh rời đi, trong mắt tràn đầy vẻ dịu dàng như nước biển.
Vừa rồi từ đầu đến cuối anh đều không ngắt lời, còn tưởng rằng đây lại là thủ đoạn khác để thu hút sự chú ý của bọn họ.
Không ngờ tới.....
Tông Dục Cẩn nhàn nhạt liếc nhìn Lam Tử Dật một cái, sau đó xoay người rời đi.
"A? Cẩn, cậu muốn đi đâu vậy, còn chưa có ăn cơm mà." Cầm Diệp Dương nghi ngờ kêu lên.
Lam Tử Dật vỗ vỗ tay Cầm Diệp Dương, kéo anh đi theo: “Cẩn đi thay quần áo.”
Kể cả có là người không mắc bệnh sạch sẽ cũng không thể chịu được việc mặc thứ như vậy.
Cẩn hôm nay có vẻ khác so với trước đây.
Cầm Diệp Dương được Lam Tử Dật nhắc nhở như vậy, bừng tỉnh.
"Tử Dật, cậu có cảm thấy cậu nhóc vừa mới va phải Cẩn có vẻ quen mắt không."
Vốn dĩ anh đối với loại chuyện như này rất thiếu kiên nhẫn, nhưng lần này lại im lặng từ đầu tới cuối.
Chính là vì anh có cảm giác như đã từng gặp cậu ở đâu đó rồi, nhưng tạm thời không thể nhớ ra.
Lam Tử Dật suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, anh cũng không có ấn tượng gì với đứa nhỏ kia, có lẽ là chưa từng gặp qua.
Khi mấy người rời đi, căng tin lại trở nên ầm ĩ, thậm chí còn ồn ào hơn trước.
Văn Nhiên ôm đĩa cơm ẩn ở trong đám người cũng đang muốn "ăn vạ", ngón tay tái nhợt siết chặt lại.