Mà cuối cùng, họ lại là những người chịu tội.
Qủa nhiên hiện tại muốn kiếm chút tiền không hề dễ dàng a.
Nội tâm chủ nhiệm giáo dục tràn đầy tăm tối.
"Chủ nhiệm nói tất nhiên là bọn em rất tin tưởng. Vậy chuyện này cứ để chủ nhiệm xử lý đi, tôi nghĩ chủ nhiệm sẽ làm chúng ta hài lòng."
Tông Dục Cẩn cất khăn tay đi, mở ly trà sữa trong tay, cắm ống hút vào rồi đưa lên môi Lạc Linh.
Rơi nhiều nước mắt như vậy, chắc chắn mất rất nhiều nước, cần được bổ sung.
Lạc Linh ngoan ngoãn đưa tay ra ôm lấy, đôi môi tái nhợt ngậm ống hút, dùng sức hút, hai má đều phồng lên.
Hương vị ngọt ngào tràn ngập trong miệng, cậu thỏa mãn nheo mắt lại.
Ngon quá.
"Chậm một chút, cẩn thận không sặc." Tông Dục Cẩn ôn nhu dặn dò, buông tay ra, từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ, mở ra.
Một viên thủy tinh tròn vo được đặt bên trong.
Lạc Linh đang nhai trân châu lập tức mở to mắt, nhìn mấy viên thủy tinh với đôi mắt sáng lấp lánh, ngẩng đầu nhìn Tông Dục Cẩn với ánh mắt mong chờ.
Mềm mềm mại mại nói: “Tôi đói bụng.”
Giọng nói ủy khuất lập tức làm cho trái tim Tông Dục Cẩn mềm nhũn, giống như có một lớp nước bám vào, chạm vào liền chìm xuống.
Dùng thìa đã chuẩn bị sẵn để múc một viên lên, đưa đến bên môi cậu.
Lạc Linh cắn một miếng, ánh mắt lại càng sáng lên.
Cũng không biết những viên thủy tinh này được làm từ cái gì. Bên ngoài mềm mềm dẻo dẻo, cắn một miếng thì có một lớp nước đường tràn ra.
Trong nháy mắt ngọt ngào đến tận trái tim.
Tâm trạng cũng trở nên tốt hơn.
Ăn xong lại uống thêm một ngụm trà sữa ngọt ngào.
Lạc Linh lúc này cảm thấy mình giống như tiểu ngọt ngào.
Cậu cầm ly trà sữa, đặc biệt ngoan ngoãn nhìn Tông Dục Cẩn, ánh mắt vẫn lén lút nhìn cái túi, mong đợi hỏi: “Còn nữa không?”
Một cái túi to như vậy, có vẻ như có rất nhiều phải không?
Tông Dục Cẩn buồn cười nhìn người trước mặt giống như con mèo con háu ăn, cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Hắn lấy một cái hộp nhỏ khác từ trong túi ra. Ngay lúc Lạc Linh cho rằng mình sẽ tiếp tục được cho ăn, hắn lắc lắc cái hộp trước mặt cậu rồi bỏ lại vào trong túi.
Lạc Linh mơ hồ.
Cậu mở to mắt, ngơ ngác nhìn Tông Dục Cẩn.
Mấy chiếc lá bạch quả tình cờ rơi xuống đầu cậu, cùng với vẻ mặt ngơ ngác khiến cậu trông càng thêm đáng yêu.
Muốn véo.
Khóe môi Tông Dục Cẩn giật giật, vươn tay nhặt chiếc lá rơi trên đỉnh đầu Lạc Linh.
Ánh mắt Lạc Linh di chuyển theo, cuối cùng vẫn rơi vào tay Tông Dục Cẩn, ngay sau đó lại nhìn vào cái túi.
Mục đích rất rõ ràng.
Tông Dục Cẩn giả vờ như không nhìn thấy, nhìn chủ nhiệm giáo dục ở bên cạnh nói: "Chủ nhiệm hẳn là biết phải làm như thế nào rồi phải không?"
Giọng điệu bình tĩnh nhưng lại mang theo nguy hiểm của hắn khiến chủ nhiệm giáo dục sợ hãi đến mức toát mồ hôi lạnh.
Ông run rẩy lau lau cái trán, vội vàng trả lời.
"Tông thiếu gia yên tâm đi, tôi nhất định sẽ cho hai bạn học này một lời giải thích rõ ràng."
Sắc mặt của nhóm người bắt nạt nháy mắt liền thay đổi.
Vốn dĩ đã rất lo lắng đề phòng, mà bây giờ lại càng hoảng sợ hơn.
Nếu đắc tội Tông Dục Cẩn chính là đắc tội Tông gia, bố mẹ sẽ đánh chết họ.
Họ nhanh chóng cầu xin với biện giải cho bản thân.
"Tông thiếu gia, anh hiểu lầm rồi, bọn em không có ức hϊếp bạn học Lạc Linh."
“Đúng vậy Tông thiếu gia, ở đây có chút hiểu lầm, bọn em chỉ là có một chút vấn đề với Văn Nhiên thôi, đang bàn bạc để giải quyết thì bạn học Lạc Linh đột nhiên lao tới. Bọn em thật sự chưa có làm gì cả."
"Bạn học Lạc Linh, vừa rồi đều là lỗi của bọn tôi, cậu đại nhân không chấp tiểu nhân, xin hãy tha thứ cho bọn tôi một lần có được không."
Lạc Linh chuyên tâm ăn ăn, trong mắt ẩn chứa chút oán giận.
Bĩu môi, cậu trả lời mà không cần suy nghĩ.
"Không được, không cho tôi ăn, không tha thứ, quá xấu rồi."
Một đám người cầu xin tha thứ: "???"