Chỉ là trong lòng có chút chột dạ nên động tác của cậu rất cẩn thận.
Cậu lén lút nhìn một cái, sau đó lại quay đi, một lúc sau lại quay qua nhìn trộm một cái.
Động tác đó giống như một con mèo tham ăn, lo lắng chủ nhân không cho ăn nên chỉ biết lén lút thèm nhỏ dãi.
Còn tự cho là không có ai phát hiện ra.
Không hề biết rằng tất cả động tác của cậu đều bị hắn nhìn thấy.
Cơn giận mạnh mẽ lại biến thành một nụ cười bất đắc dĩ.
Lắc đầu, hắn bước tới.
Vẫn là cho em ấy ăn no trước đã rồi lại nói tiếp.
Để tránh bị đói qúa, đến lúc đó em ấy giơ móng vuốt, bị cào vẫn là chính mình, đau lòng cũng là chính mình.
Cái mũi của Lạc Linh hít hít, mùi thơm đồ ăn từ xa bay đến gần.
Yết hầu cậu lăn lăn, nước miếng tràn đầy miệng.
Cậu buộc sự chú ý của mình rời khỏi đồ ăn ngon, nhìn chủ nhiệm giáo dục với đôi mắt sáng quắc.
Mong đợi ông ấy đứng ra làm chủ cho họ, dạy dỗ đám học sinh đó một bài học.
Chủ nhiệm giáo dục cảm thấy áp lực rất lớn khi bị ánh mắt ngây thơ như vậy nhìn, khiến ông có chút chột dạ.
Còn chưa kịp bày tỏ thái độ thì đã nghe thấy nhóm bị cáo thiếu gia tiểu thư không sợ chết cười nhạo.
"Chủ nhiệm, thầy phải nhìn kỹ một chút, bọn em cách xa nhau như vậy, làm sao có thể bắt nạt họ được?"
"Muốn bắt nạt cũng là bọn họ bắt nạt bọn em. Dù sao những kẻ nghèo hèn như bọn họ ghen tị với bọn em cũng là chuyện bình thường, lén lút làm ra mấy thủ đoạn nhỏ lại càng bình thường hơn."
Người này vừa nói xong thì người tiếp theo lập tức nói tiếp.
“Đúng vậy, nói không chừng ở chỗ chúng ta không thấy còn làm mấy chuyện không biết xấu hổ đó."
"Trộm cắp à? Hahaha..."
"Có lẽ còn hạ lưu vô sỉ hơn nữa đó, hahaha..."
“Hai cái tên tiểu bạch kiểm này lại dám kêu gào với chúng ta, e rằng sớm đã bị người ta bao dưỡng rồi.”
Càng nói càng quá đáng, Lạc Linh nổi giận đùng đùng, đỉnh đầu gần như sắp bốc khói.
"Thống Nhi, không được rồi, tôi muốn náo loạn."
Hệ thống đang nhàn nhã xem kịch thì thấy ký chủ nhà nó giống như chịu oan ức rất lớn, bắt đầu khóc thút thít.
Đúng vậy, không sai, thút thít.
Cảm thấy oan ức giống như một chú mèo con bị bắt nạt, nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi xuống.
Thực sự khiến người thấy đau lòng, người nghe rơi nước mắt.
Lau nước mắt trên mặt, cậu quay người lao vào người đang bước nhanh tới, túm lấy cánh tay đối phương rồi ngẩng đầu lên nhìn một cách đáng thương.
Cậu mím môi, không nói gì, đôi mắt đỏ hoe.
Một nam sinh làm ra hành động như vậy lại không khiến ai cảm thấy có cảm giác phản cảm gì cả.
Ngược lại, vì vẻ ngoài xem lẫn giữa trưởng thành và ngây ngô, vẻ ngoài đẹp trai còn chưa trưởng thành hết, khiến người ta mềm lòng.
Tông Dục Cẩn nhanh chóng lấy khăn tay ra, ôn nhu cẩn thận lau đi những giọt nước mắt trên mặt cậu.
Sắc mặt hắn lại rất lạnh lùng, áp suất không khí quanh người cũng cực kỳ thấp.
Những người khác còn đang ngơ ngác khi Lạc Linh đột nhiên khóc lên.
Vừa nhìn thấy Tông Dục Cẩn, tim như thắt lại, thần kinh căng thẳng, hô hấp có chút tắc nghẽn.
Hắn có hay không......
Nhìn nhau một cách bất an.
"Tông thiếu gia, Lạc thiếu......." Chủ nhiệm giáo dục cẩn thận mở miệng, vừa mới gọi Lạc Linh, đối phương liền nhìn ông, lập tức sửa miệng: "Bạn học Lạc."
Thấy đối phương quay đi, ông hít một hơi rồi nói tiếp.
"Chuyện xảy ra lần này là do chúng tôi quản lý không thích đáng. Các em cứ yên tâm đi, trường học là nơi để học tập. Những chuyện náo loạn như thế này chúng tôi chắc chắn sẽ trừng phạt nghiêm khắc, nghiêm khắc."
Vẻ mặt chủ nhiệm giáo dục nghiêm túc, nhưng trong lòng lại nơm nớp lo sợ.
Tông Dục Cẩn ông không thể trêu vào.
Mấy thiếu gia, tiểu thư đó đều có thân phận.
Nhưng vị Lạc thiếu gia bị bắt nạt này cũng không dễ chọc vào a.
Ông thực sự không thể hiểu được cái thời buổi này, mấy thiếu gia tiểu thư này, rõ ràng đều là người có thân phận, lại nhất quyết muốn chơi cái gì mà nghèo hèn.
Đây là cái tật xấu gì vậy?