Chương 16: Bạn học, tìm hiểu về Tom Sue một chút (16)

Sau này không có hắn nhìn, làm sao hắn có thể yên tâm được.

Nhưng bây giờ hắn vẫn là tức giận nhiều hơn.

Tức giận vì cậu một chút cũng không biết tự chăm sóc bản thân.

Cần phải giáo dục cho thật tốt miễn cho một ngày nào đó cậu quậy lên tận trời.

Lạc Linh không chút dấu vết xoa xoa cánh tay, lạnh quá.

Trong điện thoại nói gì cậu cũng không chú ý đến, cố gắng kiềm chế mong muốn quay người bỏ chạy.

Hic hic ~ ~ ~ Không phải phe mình quá yếu, mà là do nam chính quá mạnh.

Đằng đằng sát khí.

Tất cả đều nhắm vào cậu mà tới, sinh tồn thật là quá gian nan a.

Vẻ mặt Lạc Linh buồn bã, nhìn đám người đối diện đang cười ngặt nghẽo, chính là vui sướиɠ khi người ta gặp họa, thật muốn tiến lên cho mỗi người một đạp.

Nhưng mà.

Nhưng xấu hổ chính là cậu không đánh lại được họ.

Đau lòng o(╥﹏╥)o

Ai oán nhìn bọn họ, lầu bầu: "Cứ cười chết bọn họ đi."

"Phốc...." Văn Nhiên đứng bên cạnh không nhịn được bật cười.

Y không ngờ cậu sẽ.....

Đáng yêu như vậy.

Sự căm ghét với oán hận trước đây đối với cậu có chút không duy trì nổi.

Cậu có tính tình trẻ con như vậy, bỏ qua việc cậu giúp đỡ y hai lần, một người như vậy làm thế nào cũng không thể ghét nổi.

Lạc Linh nhàn nhạt nhìn vai chính thụ, giọng điệu có chút oán giận nói: “Cậu đang cười cái gì?”

Văn Nhiên vội vàng lắc đầu, vẻ mặt khôi phục như cũ: “Tôi không cười gì cả."

Ác ý trong mắt y lúc này đã dần phai nhạt đi.

Lạc Linh nâng cằm lên, tự cho là mình rất kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng: "A, đàn ông rất hay thay đổi."

Quay đầu đi, không bận tâm đến vai chính thụ nữa.

Cậu không thấy được sắc mặt y dịu dàng đi trong nháy mắt.

Chỉ là ngay sau đó chủ nhiệm giáo dục vội vàng đến, sắc mặt y lại u ám trở lại.

Y muốn kéo tay áo Lạc Linh nói gì đó, nhưng y còn chưa kịp ra tay đã bị Lạc Linh giành trước.

"Thầy ạ, thầy đến rồi, chính là bọn họ, chính là bọn họ bắt nạt bạn học."

Lạc Linh vui mừng hét lên khi nhìn thấy bóng dáng của chủ nhiệm giáo dục.

Chỉ vào mười mấy người cả nam lẫn nữ đứng đối diện, cậu tiếp tục cáo trạng không chút khách khí.

"Thầy, thầy phải thay bạn học này làm chủ. Thầy nhìn xem, cậu ấy toàn thân đều bị thương, vốn dĩ cậu ấy đã gầy nhom ốm yếu, bọn họ lại còn ức hϊếp kẻ yếu tàn nhẫn như vậy."

Chủ nhiệm giáo dục: "...."

Văn Nhiên gầy nhom ốm yếu: "...."

Đột nhiên có cảm giác không biết nói gì tiếp.

Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh đến khó hiểu.

Lạc Linh ngu ngơ chớp chớp mắt, vẻ mặt ngơ ngác.

"Làm sao thế? Tôi đã nói gì sai à?"

Văn Nhiên ho khan hai tiếng, thấp giọng giải thích: "Khụ khụ khụ... Tôi không có nhỏ yếu."

Y thoạt nhìn thì gầy nhưng cởϊ qυầи áo ra rất có cơ bắp.

Lạc Linh đầu tiên là sửng sốt một chút, mới bừng tỉnh nói: "A, tôi suýt chút nữa quên mất cậu nặng như vậy."

Văn Nhiên: "!!"

Nặng?

Nặng như vậy?

!

Lạc Linh thấy vẻ mặt của y không ổn cho lắm, còn tưởng y buồn bã nên vỗ vỗ bả vai y, bộ dáng như người từng trải an ủi nói.

"Đừng tự ti, nặng không phải là lỗi của cậu, tất cả là do đồ ăn quá ngon, sớm muộn gì chúng ta cũng có thể xử lý cái con yêu tinh này."

Cậu giận dữ siết chặt nắm tay để thể hiện sự quyết tâm.

Nhưng mà....

Vô thức lại sờ sờ bụng nhỏ.

Đói bụng QAQ

Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tinh thần trong nháy mắt ảm đạm đi.

Ánh mắt của cậu lén lút nhìn về phía cách đó không xa, nam chính trước đó có nói là đi mua đồ ăn cho cậu.

Có phải hay không......

Cậu lặng lẽ nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy càng đói hơn, phải làm sao bây giờ?

Văn Nhiên bị cậu đánh bại.

Mọi cảm xúc tiêu cực ngay lập tức giống như nước đều rút đi.

Y thực sự chưa bao giờ gặp người nào như vậy.

Khiến người ta, khiến người ta......

Muốn đánh cậu, nhưng không thể xuống tay được.

Vô cùng bất đắc dĩ.

Lạc Linh không có tâm trạng quan tâm đến suy nghĩ của Văn Nhiên, cậu cẩn thận nhìn trộm....... cái túi trong tay Tông Dục Cẩn.

Đôi mắt lập tức sáng lên.