"Gia giáo của các cậu đâu? Suốt ngày dựa dẫm vào cha mẹ để làm xằng làm bậy, so với ký sinh trùng có gì khác nhau không?"
“Nếu không cha mẹ che chở, các cậu có thể so với bọn tôi những người bị các cậu khinh thường gọi là dân nghèo còn kém hơn."
Oán giận xong, Lạc Linh yên lặng nuốt một ngụm lão huyết.
Lời kịch này mặc dù cậu đã chỉnh sửa một chút nhưng vẫn có cảm giác xấu hổ muốn chết.
Nhưng nếu cốt truyện không được hoàn thành, vậy thì cậu cũng có thể sẽ chết.
Đương nhiên, chết xong còn phải quay lại tiếp tục.
Cậu cúi xuống đỡ Văn Nhiên đứng dậy: “Nhìn bạn học này đi, các cậu đã ức hϊếp cậu ấy thành cái dạng gì rồi?”
"Phải bồi thường tiền thuốc men, tiền giặt quần áo, tiền tổn thất tinh thần, còn phải xin lỗi nữa."
Nhẹ nhàng phủi phủi bụi đất trên người Văn Nhiên, tuy rằng dùng một tay không mấy thuận tiện nhưng Lạc Linh vẫn làm rất nghiêm túc.
Thật giống như động tác nhỏ vừa rồi, cậu hoàn toàn không biết gì cả, cũng không có hố vai chính.
Rốt cuộc, oan oan tương báo bao giờ mới dứt.
"Ồ, tao còn nghĩ là ai cơ, hóa ra là cái tên tiểu bạch kiểm không biết xấu hổ đi quyến rũ vương tử. Chẳng trách mày muốn xen vào chuyện của người khác."
"Thế nào? Đồng bệnh tương liên? Chậc chậc chậc.... Nếu tao là bọn mày, tao sớm đã xám xịt kẹp chặt cái đuôi cút đi rồi?”
Nam sinh cường tráng cầm đầu nhìn Lạc Linh một cách giễu cợt, giọng điệu rất là khinh thường.
Nam sinh vừa mới động thủ cũng mở miệng.
"Đúng vậy, cũng không biết là chuột xám từ đâu đến, làm không khí của chúng ta cũng bị ô nhiễm, sống chung với bọn mày thật đúng là đen đủi."
Vẻ mặt chán ghét, như thể thứ cậu ta đang nhìn chính là rác rưởi bẩn thỉu.
Lạc Linh tức giận muốn chết rồi.
Đúng là coi thường người quá đáng, thấy bây giờ cậu là người bị thương, dễ bắt nạt phải không.
Lấy điện thoại ra, tìm số của chủ nhiệm giáo dục, quả quyết ấn xuống.
Cậu không đánh thắng bọn họ, cậu mách giáo viên!
Giáo viên chắc có thể chỉnh đốn được bọn họ đi.
Hừ.
Văn Nhiên nhìn thấy động tác của cậu, vẻ mặt rất phức tạp.
Đi tìm giáo viên tới giúp đỡ như vậy là điều phi thực tế nhất.
Trong cái trường học này, học sinh nào không phải là giàu có thì cũng là có quyền thế?
Các giáo viên nịnh bợ chiều chuộng còn không kịp, sao có thể bảo vệ mấy tên không có thân phận địa vị nhỏ bé như bọn họ.
Ngây thơ.
Hiện tại y rất khẳng định cái tên Lạc Linh này là một kẻ ngốc.
Hừ.
Thật đúng với câu nói kia, kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc.
Lạc Linh vừa đần vừa ngốc, dùng bàn tay bị thương sờ sờ cái mũi một cách khó khăn, trong lòng oán thầm.
Chẳng lẽ nam chính lại đang có ý đồ gì khác?
Khẽ meo meo quay đầu lại, nhìn lén người cách đó không xa.
Cảm nhận được không khí lạnh băng băng như mọi khi, rụt rụt cổ lại.
Trông càng khủng bố hơn có phải không?
Luôn có cảm giác sắp không xong.
Giây tiếp theo cuộc điện thoại được nhận, lập tức kéo sự chú ý của cậu về, thở phì phì cáo trạng.
“Thầy giáo, các bạn trong lớp bắt nạt bạn học khác.”
Hừmmmmm.... Dường như có điều gì đó không đúng lắm?
Chỉ là không cho cậu thời gian để suy nghĩ, một loạt tiếng cười đã vang lên từ phía đối diện.
"Hahaha, bọn mày nhìn tên ngốc này đi, cười chết tao rồi, thế mà lại đi mách giáo viên, hahaha...."
“Thật là buồn cười muốn chết a. Nó không biết giáo viên không dám nói gì trước mặt chúng ta sao?”
"Thật ngu ngốc, không được rồi, cười đau bụng quá."
Lời chế giễu không kiêng dè chút nào khiến Lạc Linh tức giận đến mức đỏ mặt.
Hai má phồng lên, đôi mắt trợn lên tỏ ra tức giận, giống như một chú hamster bị cướp thức ăn.
Vốn là giương nanh múa vuốt, nhưng vì ánh nước trong đôi mắt, nên trông rất đáng thương, khiến người ta đau lòng.
Tông Dục Cẩn thở dài một tiếng, hắn thật sự bị tiểu tổ tông này đánh bại.
Tại sao không thể an phận một chút vậy?
Hắn mới chỉ ra ngoài một lát, cậu lại ra ngoài hiến dâng nhiệt! tâm!
Tại sao lại không khiến cho người ta bớt lo vậy?