Chương 12: Bạn học, tìm hiểu về Tom Sue một chút (12)

Lạc Linh rối rắm nhìn vết thương được lớp lụa mềm quấn quanh, lông mày gần như nhíu lại.

Mặc dù vừa rồi cậu đã hiểu lầm hắn, lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử là cậu sai.

Nhưng cái này.........

Mấy cái thắt nơ gì đó, rất không thích hợp với một nam sinh như cậu đi?

"Cái đó...."

"Đừng cử động. Trước tiên cứ như này đã, đừng đυ.ng vào nó, sau giờ học tôi sẽ đưa em đến phòng y tế."

Tông Dục Cẩn ngắt lời Lạc Linh, vẻ mặt nghiêm nghị cảnh cáo.

Lạc Linh ấp úng gật đầu, tự biết mình đuối lý nên có chút héo rồi.

Khóe môi Tông Dục Cẩn cong lên, nhưng rất nhanh lại ép xuống.

Không thể để tên nhóc này phát hiện ra, nếu không nhất định sẽ lật trời.

“Chân có sao hay không?”

Lạc Linh lắc đầu.

“Lên xe, vào trường, đi học.” Tông Dục Cẩn quay lại mở cửa ghế phụ.

Lạc Linh trầm mặc một lát, sau đó ngoan ngoãn nhảy xuống đất ngồi vào xe.

Nam chính là đại ma vương, tốt nhất là không nên phản kháng.

Để tránh hắn lại phóng khí lạnh vèo vèo, chịu không nổi chịu không nổi.

Có chuyện xảy ra vừa rồi, hơn nữa áp suất quanh người Tông Dục Cẩn rất thấp nên những người xung quanh cũng không dám gây rối. Thấy xe khởi động, họ nhanh chóng lùi lại để nhường đường.

Đám người nhanh chóng tản đi, chỉ còn lại Văn Nhiên bị đẩy sang một bên còn chưa đứng dậy.

Móng tay y cào xuống mặt đất thành dấu vết, vẻ mặt dữ tợn.

Y vốn tưởng rằng người đó sẽ quay đầu lại nhìn mình một cái.

Kết quả là không có, hắn còn không hề chú ý tới người như y.

Y cuối cùng cũng không thể tự lừa mình dối người, quên đi chuyện vừa rồi.

Đờ đẫn đứng dậy, phủi bụi trên người, giống như du hồn bước vào cổng trường.

Y không cam tâm.

Tại sao cùng một thủ đoạn hiệu quả lại khác nhau như vậy?

Lạc Linh!

Tại sao mày lại nhảy ra phá hỏng chuyện tốt của tao?

Cố ý.

Nhất định là cố ý.

Nếu không có cậu ta, nếu không có cậu ta, vậy y......

Cúi đầu xuống, che đi sát ý trong mắt.

Đừng trách tao, ai bảo mày chắn đường tao.

***

“Tê.” Lạc Linh nhăn mặt, nghiến chặt răng.

Cậu rất sợ đau, dù chỉ là một chút cũng sẽ phản ứng rất lớn.

Tuy rằng tật xấu này có vẻ hơi nữ tính, mảnh mai, nhưng không có cách nào, trời sinh đã như vậy, cậu cũng rất tuyệt vọng.

Tông Dục Cẩn liên tục tỏa ra khí lạnh, rất không hài lòng với bác sĩ đang bôi thuốc cho Lạc Linh.

“Anh đặt xuống đi, để tôi làm.”

Bác sĩ sớm đã nơm nớp lo sợ, tay run rẩy, lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Đối mặt với ánh mắt của vị thiếu gia này, áp lực thực sự rất lớn.

Bây giờ vừa nghe hắn nói vậy liền nhanh chóng đặt đồ xuống, đứng dậy nhường chỗ.

Lau giọt nước trên trán, nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.

Tông Dục Cẩn thấm ướt tăm bông, nhìn người trước mặt trông như tráng sĩ sắp bị chặt tay, trong lòng có chút muốn cười.

“Rất nhanh liền tốt thôi, nhịn một chút nhé."

Cẩn thận chấm miếng bông lên chỗ chưa bôi thuốc, mặc dù đã rất nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến người đối diện run rẩy.

Ánh mắt hắn tối lại, cúi đầu, tới gần khuỷu tay đang sưng tấy, nhẹ nhàng thổi thổi.

Cơn gió nhẹ nhàng chạm vào đó, ấm áp, còn có chút hơi ẩm, khiến đau đớn dịu đi một chút.

Lạc Linh đang nhắm chặt mắt đột nhiên mở ra, thấy rõ động tác của Tông Dục Cẩn.

Kinh ngạc.

Hắn thế mà, thế mà........

Thế mà hạ mình làm như vậy.

Nó khác hoàn toàn so với những thông tin cậu đã biết.

Lạc Linh vẫn luôn coi đối phương như là mục tiêu trong trò chơi, những người khác là khách qua đường, lúc này cảm thấy nội tâm bình tĩnh có chút dao động.

Liệu cậu có nên thay đổi cách khác không?

Ít nhất, cậu không thể coi người trước mặt mình như một đối tượng không liên quan như lúc trước.

Tông Dục Cẩn lại thổi thổi, rõ ràng sức thổi vẫn như cũ, nhưng lại khiến Lạc Linh cảm thấy có chút nóng.

Không khó chịu, chỉ là có chút ngứa, một cảm giác khó tả, lông mi run rẩy.