Sau khi hét lên tim liền thắt lại, hỏng rồi.
Lời này có thể bị hiểu lầm hay không?
Nhưng trước mắt cũng không quản được nhiều như vậy, đẩy người trước mặt ra rồi ra sức nhào tới.
Tử đạo hữu bất tử bần đạo*, vai chính thụ thật sự xin lỗi.
(*) Tử đạo hữu bất tử bần đạo: Câu này ý nói là chỉ cần mình sống là được, đạo hữu (cách gọi bạn bè của người tu đạo) sống chết không quan trọng, tương tự câu “Sống chết mặc bay tiền thầy bỏ túi”.Nhưng cậu yên tâm đi, tôi nhất định sẽ không gây trở ngại cậu với nam chính yêu đương, tôi chỉ muốn cướp cái cốt truyện cẩu huyết này, cướp xong liền đi.
Vào thời khắc mấu chốt, Lạc Linh thành công nắm lấy cánh tay Văn Nhiên, kéo thật mạnh, làm bản thân đổi vị trí với y.
Sau đó thuận tay lấy đi cốc sữa đậu nành y đang cầm. Rồi làm như không khống chế được, tuột tay đổ ra ngoài.
"Bộp"
Nó thành công rơi vào đôi giày thể thao màu trắng của Tông Dục Cẩn.
Màu trắng tinh khiết ngay lập tức bị nhuộm thành màu vàng nhạt.
Khung cảnh la hét ồn ào như bị ai đó nhấn nút tạm dừng, yên tĩnh như thế nghe được cả tiếng gió.
Ngay cả thời gian để thở cũng không có.
"Rầm" “Oái, đau quá.” Lạc Linh bị đè xuống mặt đất trở thành miếng đệm thịt của vai chính thụ liền nhịn không được kêu lên.
Đôi mắt phượng xinh đẹp bởi vì đau đớn liền tràn đầy nước mắt.
Khuôn mặt trắng nõn cũng trở nên tái nhợt, trông đặc biệt yếu ớt.
Trong lòng Tông Dục Cẩn lập tức cảm thấy khó chịu, vội vàng nhấc người vẫn đang đè trên người Lạc Linh xuống, bế Lạc Linh đặt lên mui xe, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Có bị thương ở đâu không?”
Sờ trên dưới cả người Lạc Linh một lượt, nhưng không tìm thấy gì cả.
Lạc Linh chìm trong đau đớn, cũng không phản ứng lại.
Rầm rì nói: "Khuỷu tay đau quá."
Vừa rồi cậu di chuyển quá nhanh, không kịp khống chế nên khi ngã xuống, để tránh cho đầu bị thương cậu đã dùng khuỷu tay để giảm lực.
Chỉ là có một điều cậu không bao giờ ngờ tới.
Cmn, vai chính thụ vậy mà lại nặng như thế!
Rõ ràng trông yếu đuối mong manh như cái cọc tre.
Cậu không phục.
Tông Dục Cẩn thấy vẻ mặt cậu không ngừng biến hóa, cảm xúc lo lắng biến thành bất đắc dĩ.
Nhịn không được liền nhéo nhéo má cậu: “Đau thành như vậy vẫn còn có tinh thần lắm, tôi thấy em còn chưa đủ đau để rút ra bài học đâu.”
Nói đến đây liền tức giận.
Người ta ngã thì cứ để họ ngã, cậu mù quáng cứu người khác làm gì.
Có nhiều người như vậy, những người khác sẽ không giúp đỡ sao?
Cậu tay nhỏ chân nhỏ còn muốn cứu người, giờ lại tự làm bản thân bị thương.
"Sau này không cho làm như thế nữa, biết chưa?" Ngón tay hắn búng mạnh vào trán cậu một cái cảnh cáo nói.
"Oái." Lạc Linh che trán lại, không phục trừng mắt nhìn người vừa chơi xấu, vẻ mặt đầy trách móc "Anh bắt nạt người khác, bây giờ tôi là người bị thương."
Khuỷu tay vẫn còn đang nóng rát đó.
Tông Dục Cẩn lạnh lùng liếc cậu một cái, nhẹ nhàng kéo tay áo cậu lên.
Một mảng lớn da bị trầy xước chảy máu đập vào mắt hắn, đồng tử hắn co rút lại, lực tay không tự chủ được tăng lên.
“A.” Lạc Linh nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, vội vàng giơ tay vỗ vỗ Tông Dục Cẩn.
"Mau, buông ra buông ra. Tay của anh là sắt thép sao, xương cốt của tôi sắp bị anh bóp nát rồi. Anh có phải nhân cơ hội này để trả thù hay không?"
“Trước tiên phải nói, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của là vô đạo đức, anh không thể như vậy nếu không sẽ bị người khác cười nhạo.”
Lạc Linh thật sự rất muốn tránh xa người hay xảy ra nhiều sự cố như nam chính, thế nhưng hữu tâm vô lực.
Đối phương kẹp rất chặt, cậu không thoát ra được.
Cũng không dám dùng sức tránh, đau.
Tông Dục Cẩn lấy khăn tay ra băng bó vết thương với vẻ mặt lạnh lùng, đối với Lạc Linh đang giương nanh múa vuốt ở trước mặt, hắn nghẹn lại.
Không biết lòng tốt của người khác.
Nếu đổi lại là trước đây, nếu có người dám ở trước mặt hắn như vậy, thì sớm đã bị hắn chỉnh đốn rồi.
Nhưng cố tình đối mặt là cậu, hắn lại, không làm được.
Chỉ có thể âm thầm tức giận.
Có chút ác ý thắt một cái nơ, tâm tình của Tông Dục Cẩn cuối cùng cũng trở nên tươi sáng hơn.