Edit: Ochibi “Cha kêu tôi tới đính hôn,” Lệ Đình không chút che dấu nhìn Tiên Tảo Tảo, ánh mắt và ngữ khí đều rất thẳng thắn thành khẩn, nhưng cố tình hắn làm thì luôn có loại hương vị xấu xa.
Hắn kéo Tiên Tảo Tảo qua, hai người mặt kề mặt, hắn hạ giọng hỏi: “Chuyện tôi đính hôn, em cảm thấy như thế nào?”
Lệ Đình là cười, nhưng đôi mắt hắn quá thâm thúy, sâu không thấy đáy, dường như ẩn dấu thứ gì ở bên trong, Tiên Tảo Tảo đọc không hiểu ánh mắt đối phương nên có chút do dự.
“Không được!” Âm thanh 001 ở trong đầu Tiên Tảo Tảo vang lên, bởi vậy cũng đánh gãy Tiên Tảo Tảo ngây người.
“Vì, vì sao?” Không biết vì sao Tiên Tảo Tảo cảm giác giọng mình có chút ách, ngay cả khi âm thanh này chỉ có thể xuất hiện trong đầu cô.
Cô che dấu ho khan hai cái, ánh mắt nheo lại, không nhìn Lệ Đình.
Ánh mắt đối tượng công lược thật sáng, xem xong cô có chỗ khô nóng, còn có chỗ khát.
Nhất định là cô sinh bệnh, thiếu nước.
Mà trong đầu, âm thanh 001 còn đang tiếp tục, “Thơ Ngữ Lam là người không tốt, cô ta đính hôn với đối tượng công lược, nhất định sẽ gây sự! Mau nói không với đối tượng công lược, không thể đính hôn.”
Đầu óc Tiên Tảo Tảo còn choáng váng, nhưng cô biết Tiểu Nhất sẽ không hại mình, vì thế theo Tiểu Nhất trả lời nói, “Lệ ca ca, anh không thể không đính hôn sao?”
Lệ Đình vốn là bị động tác rũ mắt của Tiên Tảo Tảo mê muội, lúc này nghe được Tiên Tảo Tảo nói, ý cười trên khóe môi càng thêm sâu, hắn làm bộ đang ở hoàn cảnh khó khăn nói, “Không đính hôn, thương nghiệp tổn thất thì làm sao bây giờ?”
Nói xong, ánh mắt Lệ Đình rất có thú vị nhìn Tiên Tảo Tảo, hắn muốn nghe xem vật nhỏ nói thế nào.
Tổn thất?
Vui sướиɠ trên mặt Tiên Tảo Tảo đột nhiên dừng lại, cô thật cẩn thận quét mắt nhìn Thơ Ngữ Lam một cái, sau đó quay đầu nhỏ giọng hỏi Lệ Đình: “Cần rất nhiều tiền?”
Lệ Đình gật gật đầu, cũng học theo tiến đến bên tai Tiên Tảo Tảo nhỏ giọng trả lời, “Đúng vậy, cần rất nhiều đùi gà.”
Theo Lệ Đình dứt lời, trong đầu Tiên Tảo Tảo liền xuất hiện một hình ảnh: Đùi gà chất núi lóe ánh vàng rực rỡ, nhưng ba chữ không đính hôn nện xuống, sau đó núi đùi gà liền rối tinh rối mù giảm bớt, cuối cùng một cái cũng không còn.
Tiếp nữa, ba chữ to đùng đen nghìn nghịt thổi qua không trung: Xong đời rồi.
“Nếu không, nếu không em ăn ít lại?” Tiên Tảo Tảo cúi đầu, đáng thương vô cùng nói, “Ba mẹ thật ra có cho em tiền, đáng tiếc em đều mất hết rồi.”
Lệ Đình thiếu chút nữa phun ra.
Hắn thật sự không thể tưởng được, vật nhỏ thế nhưng nói ra đáng thương như vậy, cô có phải cũng không nhận thức chính xác được giá trị con người mình hay không?
Cô là con gái duy nhất của Tiên gia, Tiên gia ở nước ngoài là quý tộc, tiền nhiều đè chết người, còn có thể đè chết rất nhiều người.
Cần tiền mà nói, chỉ cần cô lên tiếng, Tiên gia lập tức cho một đống tiền ngay, nào cần dùng đùi gà để cứu hắn?
Nhưng mà, tâm ý kia của Tiên Tảo Tảo, hắn vẫn thu nhận.
Dù sao người nói những lời này, chính là cái đồ tham ăn, thân là đồ tham ăn còn giảm ăn chừa tiền cho hắn, nói không cảm động là giả.
Lệ Đình trong một khoảng khắc, lòng có điểm ấm.
Bị vật nhỏ đả động thật sự quá dễ dàng.
Đẹp, mềm mại ngoan ngoãn, còn có một trái tim ấm áp như mặt trời mới mọc.
Ánh mắt Lệ Đình ý vị có chút sâu xa nóng rực, Tiên Tảo Tảo bị hắn nhìn cảm giác mình lại thiếu nước, không được, một lát rời đi cô muốn uống nước trước, nếu không sẽ mang theo ly nước tùy thân.
Thiếu nước sẽ sinh bệnh, sinh bệnh sẽ rất phiền toái, sẽ ảnh hưởng tới chấp hành nhiệm vụ.
Lệ Đình nhìn ra Tiên Tảo Tảo hoảng loạn, hắn nhẹ nhàng thở dài sau đó vỗ đầu vật nhỏ, quay đầu lại chém đinh chặt sắt với Lệ lão: “Con không đính hôn, không còn chuyện gì con đi trước.”
25/1/2020