Vân Phiếm Duy nâng chân mình lên, xích sắt trêи chân va chạm vào nhau phát ra tiếng vang thanh thúy.
Cậu dùng ngữ khí thương lượng nói với Chung Hàm: “Cái đó, nếu không gϊếŧ em thì có thể cởi cái này cho em được không?”
Khóe miệng Chung Hàm ngậm ý cười: “Không được.”
Hắn đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Cho dù mắt cá chân cậu đã bị xích sắt trói lại, thế nhưng Chung Hàm tựa hồ vẫn không hề yên tâm như cũ. Vân Phiếm Duy có thể nghe được thanh âm khóa trái cửa.
Rốt cuộc thì tính mạng còn giữ được. Vân Phiếm Duy nhìn đồ ăn rơi đầy đất, thở dài.
Cậu đi quanh phòng một chút, cuối cùng tìm được một cái túi sạch, đem đồ ăn cùng bát bị vỡ dọn hết vào trong túi, sau đó bọc lấy rồi đặt ở trêи tủ đầu giường.
Vân Phiếm Duy nằm ở trêи giường nhìn trần nhà, nói với hệ thống: “Ngươi tên gì?”
Hệ thống: “Ta không có tên.”
Vân Phiếm Phiếm: “Vậy ta đặt cho ngươi một cái nhé.”
Hệ thống vui mừng khôn siết, cho rằng Vân Phiếm Duy sẽ đặt cho nó một cái tên hay.
Kết quả lại nghe được Vân Phiếm Duy nói: “Từ hôm nay trở đi, ngươi tên là Tiểu Bạch Thái.”
Hệ thống: “……”
Có thể nói là vô cùng thất vọng.
Nó yếu ớt hỏi: “Ký chủ, nó có nghĩa là gì thế?”
Vân Phiếm Duy: “Không có nghĩa gì, chỉ là ta không được ở trong sơn động trồng rau nữa nên cảm thấy rất đáng tiếc mà thôi.”
Một người một hệ thống nhất thời lâm vào một hồi bi thương.
Vân Phiếm Duy không biết mình ngây người trong căn phòng này bao lâu, bất quá trời bên ngoài đã bắt đầu tối, trong khoảng thời gian này, Chung Hàm vẫn luôn không vào đây, cứ như là đã quên mất cậu rồi.
Không còn pháp lực, Vân Phiếm Duy cũng chỉ là một người thường, bát cơm lúc trước chưa ăn được mấy miếng đã bị Chung Hàm đập vỡ, lúc này cậu đã có chút đói bụng.
Đầu óc cậu xoay chuyển một vòng, nhắm mắt lại hỏi hệ thống: “Tiểu Bạch Thái, mấy giờ rồi?”
Tiểu Bạch Thái: “9 giờ tối.”
Trong đầu Vân Phiếm Duy suy nghĩ trong chốc lát mới lí giải được thời gian ở cái thế giới này.
“Buồn ngủ quá.”
Cậu luôn là người chú trọng thời gian làm việc và nghỉ ngơi.
Vân Phiếm Duy kéo chăn mỏng đắp lên người, cứ như vậy liền ngủ.
Đại khái là tầm 9 giờ 40 phút, Chung Hàm rốt cuộc cũng từ bên ngoài trở lại, trêи tay hắn còn bê theo một bát mì, cửa hàng phụ cận đều đóng cửa, hắn cũng đành phải đi xa hơn để ăn. Nhưng lúc về tới nhà thì hắn mới nhớ tới trong nhà vẫn còn một người nữa.
Cơm trưa là do hắn làm cho nên buổi tối hắn cũng không muốn nấu nữa.
Thời điểm đẩy cửa phòng ra, Vân Phiếm Duy đã ngủ say.
Không có tình cảnh lo âu khó ngủ như trong tưởng tượng của hắn. Đối phương ngủ thật sự rất ngon, dường như cậu cũng không phải bị bắt cóc mà chỉ tới nơi này làm khách vậy. Chung Hàm đem bát mì đặt trêи tủ đầu giường, cũng không có gọi cậu dậy, đi tới bên cửa sổ kéo rèm ra.
Ánh trăng bên ngoài theo đó mà chiếu vào, đèn đường vẫn còn sáng, mấy con thiêu thân đang vây quanh bóng đèn di chuyển không ngừng.
Chung Hàm đốt một điếu thuốc, ngậm ở trong miệng, sau khi hút hai hơi hắn liền không kiên nhẫn bóp tắt tàn thuốc. Sau đó dạo bước tới mép giường Vân Phiếm Duy, lay cậu dậy.
Thấy cậu mê man nhắm chặt mắt, Chung Hàm nói: “Dậy ăn cơm.”
Khẩu khí vẫn y như hồi trưa.
Tuy rằng Vân Phiếm Duy đói, thế nhưng sau khi ngủ rồi thì sẽ không ăn cái gì cả.
Hơn nữa hiện tại đang là thời gian tốt nhất để ngủ, cậu trở mình, đưa lưng về phía Chung Hàm: “Không ăn, bây giờ là giờ đi ngủ, sáng mai lại gọi em đi.”
Nghiễm nhiên đã coi mình trở thành chủ nhân rồi.
Trêи trán Chung Hàm nổi gân xanh, hắn thô bạo muốn lôi Vân Phiếm Duy từ trêи giường ngồi dậy, dư quang đảo qua liền thấy được cái túi ở đầu giường.