Sau khi đi vào, Chung Hàm liền để bọn họ ngồi xuống sofa, sau đó theo thứ tự mà châm trà. Nhìn một người đàn ông đẹp trai như vậy châm trà cho mình, những thực tập sinh vừa mới tốt nghiệp ban nãy liền có một loại cảm giác thụ sủng nhược kinh.
Bất quá bọn họ vẫn còn nhớ rõ mục đích tới nơi này. Người đàn ông này cùng vụ án mất tích của Lâm Tư Nha có thể có quan hệ.
Nhưng nhìn thế nào thì cũng không có cảm giác hắn giống người sẽ bắt cóc .
Sau khi châm trà xong, Chung Hàm mới hỏi: “Cảnh sát Lý tới đây là có chuyện gì sao?”
Cảnh sát Lý lập tức đem sự tình nói đơn giản qua một lần, cuối cùng hỏi Chung Hàm: “Chung tổng hẳn là không ngại nếu chúng tôi kiểm tra nhà ngài một chút chứ?”
Khóe miệng Chung Hàm bỗng nhiên tràn ra ý cười, có một thực tập sinh nhìn hắn lại phát hiện bên trong đôi con ngươi đen nhánh đó tựa hồ như có hàn ý, chỉ là trên mặt đối phương lại mang theo tươi cười cho nên vẫn làm người khác nhìn không ra.
Bọn họ khám xét căn biệt thự này tỉ mỉ một hồi, không hề phát hiện ra chỗ nào khả nghi cả.
Cuối cùng, lúc đứng ở trước cửa phòng Vân Phiếm Duy, cảnh sát Lý vặn vặn tay nắm cửa một chút, phát hiện đã được khóa trái.
Vừa mới chuẩn bị hỏi Chung Hàm thì lại nghe thấy hắn nói: “Bên trong phòng này cất giấu một ít cơ mật của công ty, không tiện tiết lộ cho người ngoài.”
Nghe hắn nói vậy, cảnh sát Lý không biết sao lại có chút hoảng hốt, hắn lập tức buông lỏng tay nắm cửa ra, quay đầu nói với nhóm thực tập sinh: “Chúng ta đi.”
Đi tới cửa, cảnh sát Lý mới nói với Chung Hàm: “Hôm nay đã quấy rầy Chung tổng rồi.”
Chung Hàm cười cười: “Nếu lần sau có yêu cầu gì, cảnh sát Lý có thể gọi điện trước cho tôi, tôi sẽ tùy thời tùy chỗ phối hợp với các anh.”
Cảnh sát Lý gật gật đầu, sau đó liền mang người rời đi.
Chung Hàm đóng cửa lại, ý cười trên mặt nháy mắt liền biến mất, hắn cúi đầu, trên mặt là biểu tình đen tối không rõ.
Vẻ mặt hắn không biểu cảm đi tới trước bàn trà, đem cái ly trên mặt bàn toàn bộ đều ném vào bên trong thùng rác.
Đoàn người cảnh sát Lý đi được vài chục mét, trong đó có một thực tập sinh nghi hoặc hỏi: “Cảnh sát Lý, cái phòng kia chúng ta vẫn chưa lục soát, có phải không tốt lắm hay không?”
Cảnh sát Lý lập tức trầm mặt xuống quát lớn: “Cậu biết người đó là ai không? Cả sở cảnh sát chúng ta đều phải kính hắn ta ba phần đấy. Người ta không những làm từ thiện mà mỗi năm còn đem quà tới tặng sở chúng ta. Một chuyến này của chúng ta bất quá cũng chỉ là làm cho người ngoài xem thôi, cậu còn tưởng rằng thật sự phải tra rõ sao?”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng nhị cái gì cả, người như vậy sao có thể bắt cóc? Chuyện này không được nhắc lại nữa, biết chưa?”
Chung Hàm xử lý đồ vật dưới lầu xong xuôi liền lên lầu tìm Vân Phiếm Duy.
Chờ tới khi hắn nhìn thấy Vân Phiếm Duy đang nghiêm túc đeo tai nghe xem phim thì mới có cảm giác an tâm.
Hắn đi tới bên người Vân Phiếm Duy, nhẹ nhàng tháo xuống tai nghe của cậu, sau đó lại ấn tạm dừng video, mới hỏi cậu: “Thế nào? Hung thủ là ai?”
Vân Phiếm Duy cũng chưa xem xong phim, chỉ là cậu đem tất cả người có hiềm nghi trước mắt đều nói ra toàn bộ.
Một người cũng không thiếu, chứng tỏ cậu vẫn luôn ở chỗ này xem phim.
Chung Hàm yên lòng, có đôi khi là đồ vật càng muốn có được thì càng bắt đầu cảm thấy khủng hoảng. Khi còn nhỏ, hắn muốn bắt lấy tình thương của cha, thế nhưng là không thể nắm lấy được. Hiện tại muốn bắt lấy người trước mặt, cũng sợ hãi sẽ xảy ra chuyện tương tự.
“Ừ, anh vừa rồi cũng xem TV ở dưới lầu.”
Sợ cậu nghi ngờ, Chung Hàm còn cố tình giải thích một câu, bất quá cũng không phải nói thật mà thôi.
Vân Phiếm Duy trầm mặc, nếu Chung Hàm biết kỳ thật nãy giờ xảy ra chuyện gì cậu đều biết thì hắn có thể sẽ gϊếŧ người diệt khẩu hay không?