Chương 483: Làm một người vợ nhỏ bé là như thế nào (8)

Cho nên không ai dám mạo hiểm như vậy, bọn họ thà chịu đựng yên tĩnh một thời gian, chung sống hòa bình với ông.

Khi Dịch Tấn biết mình được một người như vậy cứu, hắn cảm thấy vận mệnh có đôi khi thật buồn cười.

Ở cùng Thiệu Cung ba năm, Dịch Tấn dần dần học được nhiều điều, cùng Thiệu Cung liên lạc thường xuyên hơn.

Khi Thiệu Cung tổ chức bữa tiệc mừng thọ sáu mươi tuổi, ông đã chính thức công bố Dịch Tấn là con đỡ đầu của mình trong bữa tiệc.

Thiệu Cung không có con cái, việc ông nhận con nuôi vào lúc này chẳng khác nào cho mọi người thấy rằng sau khi ông chết, quyền lực của ông sẽ được chuyển giao cho Dịch Tấn.

Sau ngày hôm đó, Dịch Tấn đổi tên thành Thiệu Tấn, từ đó trên thương trường tối hay sáng xuất hiện một người khiến ai cũng phải khϊếp sợ.

Nhiều người đã nhìn thấy anh, nhưng ít người có thể liên tưởng anh với người chỉ huy trẻ tội nghiệp đã chết cách đây vài năm.

Thời gian đã mài giũa anh từ một chàng soái ca non nớt thành một chàng trai trưởng thành đẹp trai.

Sau đó, anh gặp Nguyên soái Dịch và mẹ của anh.

Bọn họ sống một cuộc sống tốt đẹp và dường như không hề nghĩ đến đứa con trai đoạn mệnh của mình.

Khi Thiệu Tấn ngủ đến nửa đêm, luôn mơ về ngày hôm đó, anh nhìn thấy cha mình cầm súng và găm đạn vào người anh mà không hề run tay chút nào.

Tuy nhiên, anh đã may mắn sống sót.

Trên đời không có Dịch Tấn, chỉ có Thiệu Tấn.

May mắn thay, giá trị hắc hóa không đặc biệt cao.

Không phải Thiệu Tấn không hận người nhà của mình, sự tàn nhẫn của cha mình và sự yếu đuối của mẹ mình, nhưng trong thâm tâm anh biết rằng mình do họ sinh ra.

Mạng sống đó phải trả lại cho bọn họ.

Có oán hận nhưng chưa đến mức tìm cách trả thù.

Cho nên ngày hôm qua cô bị người ta đóng gói đưa cho Thiệu Tấn?

Có chút ngây ngốc, Vân Phiếm Phiếm ngồi ở trên giường suy nghĩ một lát rồi mới rời khỏi giường.

Sau khi ra khỏi phòng, cô gặp người hầu đang dọn dẹp phòng bên cạnh, thấy cô đã tỉnh, người hầu không biết nên gọi cô như thế nào, đành phải chọn cách thỏa hiệp: “Tiểu thư, Tấn thiếu gia nói, cô đã tỉnh rồi thì có thể tự mình rời đi, không ai làm khó cô."

Vốn dĩ cô muốn gặp Thiệu Tấn, nhưng bây giờ nghe anh nói vậy, tựa hồ cũng không muốn gặp cô.

Dù sao thời gian còn dài, cô đã tìm được anh rồi, cô không cần lo lắng không có cơ hội tiếp cận.

Cô hỏi: “Xin lỗi, bộ quần áo lúc trước tôi mặc ở đâu?”

Bộ quần áo đó là đồ đồng phục ở Neon và không thể vứt đi được.

Người hầu lấy quần áo tới, được gấp gọn gàng, hẳn là đã được làm sạch qua, cô đem quần áo thay đổi, liền rời khỏi tòa nhà này, trước khi rời đi, cô hướng người hầu nói: “Làm phiền cô, lúc nào gặp gia chủ thì cho tôi gửi lời cảm ơn đến anh ấy.”

Đi đến nửa đường, cô mới nhớ đến đơn thuốc và tìm kiếm khắp trên người. Đơn thuốc đã biến mất.

Nhưng đó là chuyện đương nhiên, cô đã thay quần áo khác.

Cô lại đi lấy thuốc, lấy thuốc rồi quay lại Neon.

Cô không biết là ai nói với cô rằng không ai bắt cô phải chịu trách nhiệm ngay cả khi cô không ở đó cả ngày.

Xem ra kẻ bắt cóc còn có lương tâm, ít nhất hắn cũng không để cô bị khiển trách.

Thiệu Tấn về nhà vào khoảng buổi chiều.

Sau khi về nhà, anh uống một tách trà và đọc tin tức trên báo, sau đó nhớ lại chuyện gì đã xảy ra với Vân Phiếm Phiếm, anh lên phòng và thấy cô không còn ở đó nữa.

Tuy rằng trước đó anh đã dặn dò người hầu, nhưng đối phương lại ra đi một cách nhanh chóng như vậy, thật sự là kỳ quái.

Anh gọi điện cho người hầu hỏi thì người hầu nói: "Vị tiểu thư kia trước khi đi có để lại lời nhắn."

Thiệu Tấn hỏi: "Nói cái gì?"

"Tiểu thư nói, nhờ tôi nói lời cảm ơn thiếu gia."

Người hầu nói xong liền im lặng, tựa hồ không còn gì để nói.

Thiệu Tấn cảm thấy chuyện này cũng không có gì to tát, tuy rằng không giống như hắn tưởng tượng, nhưng cũng không có gì cản trở, vì vậy hắn bỏ qua chuyện này.