Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 446: Tôi bị học trưởng theo đuổi (24)

« Chương TrướcChương Tiếp »
P.s: Chương này trùng chương trước nên mình đã bỏ set vip chương này, các bạn qua chương tiếp theo để đọc tiếp truyện nha.

----

Giọng nói của Giang Kiệu rất là đáng thương.

Thế này cũng tiến triển nhanh quá.

Vân Phiếm Phiếm nhìn lông mi đen dày của hắn, trong lòng thấp thỏm, cô không kiềm được mà hỏi một câu: “Cái gì cơ?”

Đầu ngón tay của Giang Kiệu khẽ nhúc nhích, ánh mắt hắn nhìn Vân Phiếm Phiếm càng thêm nóng rực, như thể Vân Phiếm Phiếm là một khối băng, mà hắn là một ngọn lửa, muốn hòa tan cô ra vậy.

Khóe môi hắn cong lên một vòng cung quyến rũ, chiếc lưỡi đỏ tươi thò ra khỏi bờ môi.

Giang Kiệu liếʍ khóe môi còn lại của mình.

Không có trầy da, động tác của hắn có hơi gợi cảm và hút hồn.

Vân Phiếm Phiếm chỉ nghe thấy hắn nói: “Anh thiếu một người bạn gái dán băng keo cho anh mỗi khi anh bị thương.”

Giang Kiệu dường như không định để cô phải lập tức trả lời, sau khi nói những lời này xong, hắn liền cầm lấy chiếc đũa, bắt đầu cúi đầu ăn cơm.

Vân Phiếm Phiếm không biết có nên chọn lúc này để tiếp tục nói chuyện hay không......

Thôi ăn cơm đi.

Hai người cơm nước xong, Vân Phiếm Phiếm nhìn thời gian, đã 1 giờ rưỡi rồi.

Thời gian tập hợp là hai giờ, bây giờ đi đến ký túc xá, rồi lại từ ký túc xá quay trở về, thời gian chẳng còn bao nhiêu.

Nhưng Vân Phiếm Phiếm cảm thấy mình váng đầu mới có thể đi rồi về.

Giang Kiệu đi đến bên cạnh cô, hai người đi ngang qua chỗ cô ngồi ăn cơm trưa ngày hôm qua.

Giang Kiệu đứng ở vị trí gần bên hồ, Vân Phiếm Phiếm quay đầu nhìn hắn, cảm thấy cảnh này thật đẹp.

Nếu ảnh chụp ngày hôm qua mà có thêm Giang Kiệu, thì nhất định sẽ rất đẹp.

Vân Phiếm Phiếm dừng bước, nói với Giang Kiệu: “Đàn anh Giang.”

Cô vừa mở miệng, Giang Kiệu cũng tự nhiên dừng bước.

Hắn từ từ đợi cô tiếp tục nói, thì nghe thấy Vân Phiếm Phiếm nói: “Em cảm thấy nếu lần sau chúng ta ăn cơm chung, thì có thể cố gắng tiết kiệm một chút thời gian, như vậy em mới có thể ngủ trong ký túc xá một chút.”

Rõ ràng lúc ăn cơm không làm cái gì cả, nhưng lại lãng phí rất nhiều thời gian.

Không biết Giang Kiệu nghĩ tới cái gì đó, sau khi cô nói xong câu đó, hắn dường như có chút hưng phấn.

Sau đó hắn vươn tay, hai ngón tay xé băng keo cá nhân trên khóe môi xuống.

Buổi tối nhìn không rõ, ban ngày lại có thể nhìn thấy rõ ràng.

Chỗ khóe môi của hắn có hơi nứt ra, nhưng đã bắt đầu khép lại, không còn chảy máu nữa.

“Còn băng keo cá nhân không?”

Sau ngày hôm qua, Vân Phiếm Phiếm đã chuẩn bị sẵn băng keo cá nhân ở trong túi.

Cô vội đút vào túi lấy một miếng ra, đưa cho hắn.

Hắn không nhận mà hơi cong lưng, thân thể nghiêng về phía trước, khuôn mặt sát lại gần cô.

“Em làm đi.”

Hơi thở của thiếu niên dần bao bọc lấy cô, tay cầm băng keo cá nhân của Vân Phiếm Phiếm không khỏi run rẩy.

Bị đối phương phát hiện, một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt lấy cổ tay của cô.

Ngón tay của đối phương như có vết chai, trên tay người đọc sách cũng có vết, bởi vì phải cầm bút trong thời gian dài, nên vết chai của hắn dày hơn người bình thường, hiển nhiên là do làm việc nặng nhọc lâu ngày gây bên.

Chỉ là không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của bàn tay hắn chút nào.

Ngón tay thon dài cân xứng, khớp xương rõ ràng, trên mu bàn tay trắng nõn còn có thể thấy rõ gân xanh, mang theo nhiệt độ ấm nóng thấm vào trong da thịt của cô từng chút một.

Hắn cười nói: “Em run cái gì?”

Vân Phiếm Phiếm: “Có thể dây thần kinh trên tay có vấn đề gì đó.”

Giang Kiệu buồn cười, hắn buông tay cô ra, ý bảo cô tiếp tục.

Sau khi bị trêu, Vân Phiếm Phiếm không còn run tay nữa, cô làm việc nghiêm túc hơn.

Cô thành thạo dán băng keo cá nhân.

Vì một miếng băng keo cá nhân mà đã phá hủy một phần vẻ đẹp của đôi môi khiến người ta muốn cắn kia.
« Chương TrướcChương Tiếp »